Phần lão thở dài thườn thượt rồi nói: “Đế Văn đúng là một nhân tài nghìn năm khó gặp, ông ta thành lập Ngũ Hành Thiên Phủ, tạo ra trận pháp dịch chuyển không gian, so về thành tựu thì năm vị thánh nhân không thể bì kịp”.
“Vì thế ông ta đã giao lưu với thế giới bên ngoài, thiết lập giao dịch, hơn nữa còn tham gia đại chiến nhờ vào trận pháp này”.
“Nơi chúng ta đang đứng đây cũng chẳng phải là thế giới gì, chỉ đơn giản là một đại lục thôi. Nhưng đại lục này đã bị chia cắt ra nhiều mảnh nhỏ, rồi còn bị các vách ngăn không gian ngăn cách nên mới tạo thành khái niệm tiểu thế giới như bây giờ”.
“Giờ có nhiều tiểu thế giới lắm, mà những nơi có tư cách tham gia đại chiến Bách Giới chỉ có chín trăm chín mươi chín tiểu thế giới thôi”.
Chín trăm chín mươi chín.
Một con số may mắn đấy chứ!
“Thật ra vốn là một nghìn đấy”.
“Ông nói vậy là sao?”
“Không phải tiểu thế giới nào cũng có tư cách tham gia đại chiến Bách Giới, nên mọi người đã tự giao ước với nhau là chọn ra một nghìn tiểu thế giới. Nhưng bây giờ mỗi lần tuyển chọn chỉ chọn chín trăm chín mươi chín nơi thôi, vị trí cuối cùng kia là của tiểu thế giới Thương Hoàng”.
Tiểu thế giới Thương Hoàng!
Mục Vỹ biết rõ đây là tên gọi khác của tiểu thế giới Tam Thiên.
Trước đó, Đế Văn cũng nói với hắn rồi.
Nhưng ông ta không nhắc đến chuyện tuyển chọn này.
Đã nhiều năm trôi qua nên Mục Vỹ không biết chuyện xảy ra giữa các tiểu thế giới lớn nữa, nhưng qua lời kể của Phần lão thì hắn biết Đế Văn vẫn còn giấu mình nhiều chuyện.
“Tại sao lại dành riêng một vị trí cho tiểu thế giới Thương Hoàng?”
Nghe thấy thế, Phần lão có vẻ là lạ.
“Mưa gió nổi loạn, trời xanh đã chết, hoàng thiên tại vị, Thương Hoàng là chỉ ông trời đấy. Nghe nói, từ rất rất lâu về trước, tiểu thế giới Thương Hoàng chính là trung tâm của đại thế giới Vạn Thiên, một nơi mạnh nhất trong vô vàn các tiểu thế giới”.
“Hơn nữa còn có rất nhiều bí mật về nơi này, có tin đồn rằng nơi đó còn liên quan đến đại lục cổ và phần mộ của thần nữa”.
Đại lục cổ!
Phần mộ của thần.
Mục Vỹ hơi biến sắc mặt khi nghe thấy vậy.
Vì là Tiên Vương ở kiếp trước nên hắn biết thần có nghĩa là gì.
Nếu là tiên thì chỉ là võ giả tu luyện đến cảnh giới cao nhất, đơn giản chỉ là một cách gọi nâng cao sĩ diện cho mình thôi. Còn thần mới là bậc toàn năng thật sự.
Nhưng khi Phần lão kể những chuyện đó, Mục Vỹ lại thấy thông suốt hơn một vài vấn đề.
Thần phách Băng Hoàng của Tần Mộng Dao xuất hiện một cách rất kỳ lạ.
Huyết mạch và thần phách Thiên Tinh Huyền Xà của Phong Ngọc Nhi cũng rất ly kỳ.
Xem ra đúng là quái lạ thật!
Phải biết một điều là đến đại thế giới Vạn Thiên còn hiếm thấy thần phách và huyết mạch của thần thú nữa là.
“Mà hiện giờ, tiểu thế giới Thương Hoàng đang đóng cửa rồi, trong bất xuất ngoại bất nhập nên chẳng ai biết thế nào được”.
“Thật ra…”
“Sao cơ?’
“Thật ra, ta đến từ tiểu thế giới Thương Hoàng”, Mục Vỹ chợt nói.
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, Phần lão ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ.
“Bảo sao cậu chưa đến năm mươi tuổi mà đã ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên rồi, chỉ có nơi đó mới nuôi dưỡng ra một thiên tài có thiên bẩm như vậy thôi”.
Mục Vỹ lắc đầu khi nghe thấy vậy.
“Ta nói sai ư?”
“Tiểu thế giới Thương Hoàng giờ còn kém cả tiểu thế giới Ngũ Hành, thậm chí có thể nói là kém rất xa luôn. So ra thì ta nghĩ nơi ấy chỉ đứng ngang hàng với các tiểu thế giới không được tham gia đại chiến Bách Giới thôi”.
“Sao có thể?”
Lần này đến lượt Phần lão bất ngờ.
“Thật vậy mà”, Mục Vỹ cười khổ nói: “Hơn nữa bây giờ, tiểu thế giới Thương Hoàng không còn giữ tên gọi đó nữa, mà đổi thành tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Ta nghĩ chỉ còn đúng một điểm giống như ông nói, đó là tiểu thế giới Thương Hoàng có liên hệ với đại thế giới Vạn Thiên thôi”.
Nghe vậy, Phần lão hơi ngẩn ra.
“Xem ra vẫn có cách để vào tiểu thế giới Thương Hoàng nhỉ! Cậu có thể rời khỏi đấy thì chắc là có lối ra vào rồi, chẳng qua nhiều năm qua không ai biết thôi”.
“Nhưng cậu đừng nói chuyện này cho ai biết, nếu không ta nghĩ sẽ có rất nhiều người muốn thông qua cậu để đến tiểu thế giới Thương Hoàng đấy. Đến lúc đó, nếu đúng như cậu nói thì tiểu thế giới Thương Hoàng sẽ gặp đại nạn đấy”.
“Ta biết rồi!”
Đương nhiên Mục Vỹ biết đây không phải chuyện đùa.
Nếu để các tiểu thế giới lớn khác tìm thấy lối vào tiểu thế giới Thương Hoàng, hắn có thể tưởng tượng họ sẽ phát điên lên và lục tìm bảo bối và điều bí ẩn ở đấy như thế nào.
Nếu tiểu thế giới Thương Hoàng đủ mạnh thì hắn chẳng phải lo lắng gì, nhưng hiện giờ nơi đó quá yếu.
Nếu các tiểu thế giới khác bắt tay lại với nhau thì chắc chắc tiểu thế giới Thương Hoàng sẽ trở thành địa ngục chốn nhân gian.
Đây là việc mà Mục Vỹ không muốn thấy nhất.
Vì bất kể nơi đó là tiểu thế giới Thương Hoàng của ngày xưa, hay tiểu thế giới Tam Thiên của bây giờ thì vẫn là quê hương của hắn.
“Ha ha, thật ra cậu cũng không cần lo đâu, nếu vách ngăn không gian và kết giới của tiểu thế giới Thương Hoàng dễ bị phá như vậy thì chắc đã có không biết bao nhiêu người tới đó trong suốt bao năm qua rồi”.
Vì hắn biết rõ mình rời khỏi đó bằng cách nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất