Khi ấy, Mục Vỹ đã thi triển Đại Mệnh Sách Thuật để đấu với Vỹ Lang, cuối cùng y đã trá giá bằng một món Tiên Khí để đưa hắn rời khỏi tiểu thế giới Thương Hoàng rồi tiến vào trong không gian loạn lạc vô tận.
Y đã phải đánh đổi bằng một món tiên khí.
Các tiểu thế giới lớn đều có truyền thừa trên cả vạn năm, Mục Vỹ cũng không rõ có môn phái hay vị cường giả đại năng nào có Tiên Khí hay không!
Nếu có người dám hi sinh Tiên Khí để phá vỡ vách ngăn và kết giới không gian thì gay go rồi đây.
Nhưng trước mắt, Mục Vỹ chỉ mong là mình nghĩ nhiều.
“Thế thì chắc giờ Đế Văn không bạc đãi cậu đâu nhỉ. Lúc cậu bị bắt đi, ta cứ tưởng ông ta sẽ bắt cậu thay mặt cho Ngũ Hành Thiên Phủ tham gia đại chiến Bách Giới, cho nên chắc sẽ không giết cậu”.
“Nhưng cậu vẫn phải đề phòng xem tham gia đại chiến Bách Giới xong, ông ta sẽ cư xử với cậu thế nào”.
“Ta biết rồi!”, Mục Vỹ chắp tay nói: “Phần lão yên tâm, giờ Đế Văn không dám động đến ta đâu, dù ta có tham gia đại chiến Bách Giới hay không cũng vậy”.
Phần lão hơi bất ngờ khi thấy Mục Vỹ tự tin như vậy.
Nhưng sau một thời gian quen biết Mục Vỹ, lão biết hắn không phải kiểu người tự tin mù quáng.
Hắn đã dám chắc như vậy thì phải có lý do gì đó.
“Tuy nhiên, cậu cũng đừng tưởng đại chiến Bách Giới là dễ”.
“Xin rửa tai lắng nghe!”
Phần lão thở dài rồi nói: “Đại chiến Bách Giới là nơi quy tụ của đệ tử thiên tài từ chín trăm chín mươi chín tiểu thế giới, mỗi lần đều tổ chức ở Tứ Nguyên Phong Địa”.
“Tứ Nguyên Phong Địa?”
“Đúng, là Tứ Nguyên Phong Địa. Đó là một nơi rất đặc biệt, dù không phải tiểu thế giới, cũng không phải đại lục, rốt cuộc nó từ đâu ra thì không ai biết. Song, nơi đó đã được các tiểu thế giới lớn chọn làm địa điểm cho các lần diễn ra đại chiến Bách Giới, suốt nhiều năm nay không hề thay đổi”.
“Thế thì bảo bối và mật địa ở đó chắc đã bị người ta khai thác hết rồi ấy nhỉ?”
“Không không!”
Phần lão lắc đầu rồi cười nói: “Nơi đó rất kỳ lạ, nó lạ ở chỗ là Tứ Nguyên Phong Địa vẫn nằm ở đó, nhưng địa hình diện mạo, thậm chí bao gồm cả kho báu và mật địa không thay đổi liên tục, mà cứ năm mươi năm lại thay đổi lớn một lần. Đây cũng là lý do vì sao năm mươi năm đại chiến Bách Giới mới tổ chức một lần”.
“Cho nên lần nào các tiểu thế giới cũng tranh giành nhau đứng trong tốp chín trăm chín mươi chín, chẳng ai là ngoại lệ. Dù các tiểu thế giới tập trung lại một chỗ rất nguy hiểm, nhưng một khi lấy được bảo vật hay Tiên Khí thì chắc chắn có thể khiến thực lực của tiểu thế giới mình tăng vọt”.
“Thế còn cách xếp hạng thì sao?”
“Sau khi vào Tứ Nguyên Phong Địa rồi, mỗi người đều sẽ có một bảng điểm trên người, giết được càng nhiều người thì điểm càng cao và càng có cơ hội đứng ở vị trí trên đầu hơn, ngoài ra còn phải xem người mình giết là ai nữa”.
Mục Vỹ tiếp lời: “Người mình giết có thực lực càng mạnh thì điểm càng cao chứ gì!”
“Đúng vậy!”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ có biểu cảm kỳ lạ.
“Cậu cũng phải lưu ý đấy. Thật ra, Tứ Nguyên Phong Địa là một nơi giết chóc, đệ tử của các môn phái tiến vào đó, kẻ mạnh thì như voi như hổ, kẻ yếu thì như chó như mèo. Họ vào đó với hai mục đích là tìm bảo bối và giết người, gặp ai là giết kẻ đó, không hề nhân nhượng”.
Qua lời kể của Phần lão, Mục Vỹ đã hiểu đại chiến Bách Giới thật ra là thế lực trong các tiểu thế giới lớn dùng đệ tử mạnh nhất trong môn phái mình làm quân cờ.
Sau đó cho họ quyết đấu với nhau để tìm ra đệ tử của thế lực nào là xuất sắc nhất, rồi mượn đó để quyết định thứ tự xếp hạng của các tiểu thế giới.
Mà thứ tự này ảnh hưởng trực tiếp đến ăn chia tài nguyên sau này.
Phe mạnh sẽ càng mạnh, còn phe yếu một khi mất đi thiên tài thì qua khoảng trăm năm nữa sẽ càng yếu đi.
Nói cách khác là mật địa kho báu này thu hút các tiểu thế giới nhỏ đến đây rồi tìm cách đẩy họ vào con đường nô dịch.
“Phần lão, ta vẫn còn một điểm chưa hiểu”.
“Nói đi”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi hỏi sang chuyện khác: “Sao ông lại biết rõ những chuyện này thế?”
“Ha ha… Cái thằng này!”
Phần lão cười lớn rồi đáp: “Sau này cậu khắc biết. Thôi cũng muộn rồi đấy, về nghỉ sớm đi”.
Phần lão mỉm cười rồi quay người rời đi, chỉ còn một mình Mục Vỹ ở lại.
“Đúng là lão già kỳ quái!”
Trước đó, Mục Vỹ được biết Phần lão là người của Hoả Hành Sơn, nghe đâu từ hàng nghìn năm trước, vì lão đã từ chối gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ nên mới bị phế bỏ tu vi.
Nhưng lần trước rõ ràng hắn thấy Phần lão chưa hoàn toàn bị phế hết tu vi mà.
Hơn nữa bây giờ, lão già này còn biết rất nhiều chuyện về đại chiến Bách Giới, nhìn thế nào cũng không gống một ông lão bình thường.
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều làm chi.
Đêm đã về khuya, thôi thì để hôm khác gặp Hoả Lân sau vậy.
Nhưng có một việc mà hiện giờ, Mục Vỹ không thể chờ được nữa.
Đó là tu hành huyết mạch!
Nhưng tạm thời thì hắn cần nhanh chóng tu luyện cho xong Vạn Cổ Huyết Điển đã.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất