Vạn Cổ Huyết Điển có ba tầng lớn và chín tầng nhỏ, hắn đã nắm rõ rồi. 

             Nhờ tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển mà sức mạnh huyết mạch của Mục Vỹ đã tăng cao hơn. 

             Sự đột phá này ngoài mặt không có lợi ích gì, nhưng thật ra lại giúp sức cho hắn rất nhiều. 

             Điều quan trọng nhất là một khi tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển xong là hắn có thể bắt tay vào tu luyện Bất Diệt Huyết Điển. 

             Hắn đã trăn trở về môn võ kỹ này rất lâu, nhưng hình như phải tiến vào cảnh giới Sinh Tử thì mới luyện được. 

             Từ tiểu thế giới Thương Hoàng đến tiểu thế giới Ngũ Hành, cùng sự xuất hiện kỳ lạ của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia đã khiến Mục Vỹ thấy hứng thú với môn huyết điển này hơn. 

             “Bây giờ, mình đã nắm chắc ba tầng lớn rồi, tiếp theo phải gộp tất cả lĩnh ngộ thành một thể để mở linh thuẫn huyết mạch của mình”. 

             Quyết định vậy xong, Mục Vỹ tung người bay lên trên nóc nhà. 

             Ánh trăng và màn trời sao lấp lánh, các ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. 

             Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, hoàn toàn tĩnh tâm. 

             Vạn Cổ Huyết Điển có thể nói là thuộc cấp thấp nhất trong việc tu hành và rèn luyện huyết mạch, nó chỉ là lời giải thích, lĩnh ngộ và các chi tiết rất nhỏ để vận dụng cho huyết mạch thôi. 

             Song, dù vậy, nó cũng khiến Huyết nguyên trong Cửu Thiên Tụ Thiên Khí của Mục Vỹ trở nên mạnh mẽ hơn, và dần khiến huyết mạch của hắn có sự thay đổi kỳ lạ. 

             Nhưng dẫu sao đây cũng là môn huyết điển mà Huyết Kiêu đã sáng tạo ra trong quãng đời cuối của mình, nên chỉ là lĩnh ngộ của một mình Huyết Kiêu với huyết mạch thôi. 

             Mà hiện giờ, hiểu biết của Mục Vỹ về huyết mạch đã không còn nông cạn như xưa nữa, vì thế đương nhiên tầm mắt cũng cao hơn. 

             “Ba tầng lớn, chín tầng nhỏ, ngưng kết sức mạnh huyết mạch, rốt cuộc sẽ phát huy tác dụng thần kỳ gì nhỉ?” 

             Mục Vỹ thầm thấy hiếu kỳ, sau đó không nhịn được bắt đầu vận chuyển sức mạnh huyết mạch của mình. 

             Vù, các màn sương máu đã xuất hiện quanh người Mục Vỹ. 

             Ngay sau đó, toàn thân Mục Vỹ như đã bị bao trùm bởi một cái kén bằng máu. 

             Dần dà, quanh cái kén đã có lớp băng lạnh trong suốt. 

             Nhưng lúc này, Mục Vỹ hoàn toàn không biết gì hết. 

             Hắn đang dồn hết tâm trí vào đan điền rồi. 

             Nguyên anh đứng sừng sững ở đó cũng bắt đầu chầm chậm thi triển như hành động của hắn. 

             Trong lúc vận chuyển máu huyết trong cơ thể, Mục Vỹ chợt cảm thấy máu huyết của mình đã mất khống chế và cuộn trào, sau đó thì bùng cháy. 

             Vốn Mục Vỹ nghĩ tình trạng này sẽ nhanh chóng kết thúc. 

             Ai ngờ mức độ đốt cháy máu huyết lại ngày một nhanh hơn. 

             Cuối cùng, Mục Vỹ dần không chịu được nữa. 

             Hơi nóng khiến trán hắn xuất hiện cảm giác nóng rực kỳ lạ. 

             Khi cảm giác nóng cháy ấy ngày một mãnh liệt hơn, Mục Vỹ chỉ còn thấy hoa mắt chóng mặt. 

             Nhưng ngay lúc này, Tru Tiên Đồ chợt bay ra khỏi đầu hắn, sau đó hoá thành một bóng hình mờ ảo. 

             Hình bóng đó chỉ lặng lẽ nhìn Mục Vỹ. 

             Nhưng khi thấy trán Mục Vỹ xuất hiện một ấn ký rực cháy, hình bóng đó chợt ngẩn ra. 

             Sau đó hình bóng ấy đã hoá thành Quy Nhất. 

             Quy Nhất có vẻ kinh ngạc khi nhìn vào trán của Mục Vỹ. 

             “Hồn phách tạo ra máu, máu tạo ra xương, rồi đến thịt và da, tổ tiên của loài người tạo ra từ hồn phách, bởi đây mới là cái căn bản nhất của huyết mạch”. 

             Quy Nhất lẩm bẩm một mình: “Dù ngươi đã trùng sinh và trở thành một người khác, nhưng hồn phách của ngươi lại không hề thay đổi, ngươi vẫn là ngươi. Ta biết ngươi có xuất thân từ nơi đó thì kiểu gì cũng dính dáng đến mười thần tộc lớn, ta biết là vậy mà”. 

             Quy Nhất nhìn vào sự thay đổi ở trán của Mục Vỹ rồi như kiểm chứng cho suy đoán của mình, sau đó thấy vô cùng hào hứng. 

             Nhưng trong lúc y thấy phấn khởi thì Mục Vỹ lại đang rất đau đớn. 

             Sức nóng trên trán khiến hắn không thể suy nghĩ được ra cách khống chế sự thay đổi trong cơ thể mình. 

             Cảm giác này khiến hắn vô cùng đau đớn. 

             Nhưng hắn lại chẳng có cách nào cả. 

             Song, chẳng mấy chốc, Mục Vỹ có thể cảm thấy huyết mạch trong người mình đã tập trung hết về nguyên anh trong đan điền, dù hắn không thể khống chế được cục diện hiện tại. 

             Sau đó, các giọt máu ấy gần như được luyện chế ra từ trong huyết mạch của hắn rồi tích tụ thành các viên huyết châu nhỏ. 

             Đây đều là các giọt máu tích tụ từ máu huyết của hắn. 

             Huyết châu bằng máu! 

             Lúc này, Mục Vỹ có thể cảm nhận sâu sắc được rằng trong các viên huyết châu này ẩn chứa sức mạnh to lớn, nhưng rốt cuộc chúng mạnh đến mức nào thì hắn không rõ. 

             Ba viên! 

             Có cả thảy là ba viên huyết châu. 

             Đây là huyết châu ngưng tụ từ huyết mạch của hắn mà ra. 

             Cơn đau dần tan biến, cơ thể của Mục Vỹ lại khôi phục lại vẻ ban đầu. 

             Nhưng lúc này, hắn chỉ thấy mình như đã hoàn toàn lột xác. 

             Hắn nhìn đôi cánh tay mình thì chỉ thấy một màu xanh xao. 

             “Quy Nhất, ban nãy ngươi nhìn thấy gì mà lẩm bẩm bên tai ta vậy?”, Mục Vỹ gắng gượng hỏi. 

             “Không, không có gì!” 

             Quy Nhất giải thích: “Ta hơi kinh ngạc khi thấy huyết châu do ngươi ngưng tụ ra thôi”. 

             Y mỉm cười rồi nói tiếp: “Tiểu tử, lần này ngươi hời to rồi đấy”. 

             Hời to ư? 

             Nghe Quy Nhất nói vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười trừ. 

eyJpdiI6InE5MkZVSk1VWHN3VnlxTUxaSE5Vd0E9PSIsInZhbHVlIjoiNGw1cXNhXC9aYUlYcWNTSjlRTjdoQ0MzQzY5emlEMUhLTk82WURGR043STZDRHppdEdwVE1wQ0Fib1pOMmFuMGlyaHc0YmltZEhTNXRSWkozcFp5VVNqUDFqM1lUOWpvcTdjOU1uQVBGRDJreWRVRENvWXo0d0xqT3NWZkdOdElaMFZSVTh3TEZKeWZ4ZFR2S0ZmOGloZUV6T01BQjhwaXoxeVg0ZmNaKzJxOWhZeEhFRmpRaDBoWlR2Q3d1NFpIUVwvME9NTW5ZaEREeHlEK29OR2FPaUFhbTRJTWQ1dmJFOVhsR2prV0s0TFBQV1hncE9Hd1l2QkVqWUxkUTFocHR1VkVma0UwS0hZbFwvOHVDY01kS05qK09oaXY5VWw4R2p3enM0bkk2YUtqOTIzTktocXlVOWdNWUo1Q2xkKzNBdDdSVkYyUndpSXdlRVMrSmRtb3VIaFJPbHFYRDdFMCtOclZEbDBpamhkRzFicEt1VHQ1SWVBbkwxekNZS2x4RVpCM2huMVpTbk1lZkc4VzA3NWpnOHdhNGU1NjJsNlBxdnJYdEcwQ2RicEJRblhqTndSNjZmQ3ozSHFvVVE1RkI2OGlcL1hSUVBlaWpIWDcrNk1LbnV6SVd3PT0iLCJtYWMiOiI4MWI0ZDY0ZGRjNzMwNjBiMmZiM2IwYTFmNzUzMzI2ZTkyM2RhZTI0Y2Q1NzM2YzMwZWM0NzY2NWJjNWEyZDlhIn0=
eyJpdiI6IjhBRlwvUjJmaXBEOUlOZGJSSzBON2dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhzT2FpZW5BNVZZaTYrVm1pcWhaMlhmU2NOd251bW5wbWFMd0ZlUzNQXC9tODNOU3o1NTV5c20xZkpFczJ4TnN1WTQrdzNcL2tPdDBIb0h6ZUx6ck1hQWJCdXFzRElEVjMwOTRWQVJtXC9WVjhUQUJ0bG1MVDdvdGN6ZGJRNW1yd2RLS3ZQYlllMHlQNDlxMkl3UlhBTDIxUT09IiwibWFjIjoiMjc1MDVhNTJkYjhmZmM1ZWRjMTA2Y2FkM2YxNWJhZWJlNGRkZGMyNWNlNGEwMzFjODA2YTM5ZmI4MDExNDkzNiJ9

             Đột nhiên Mục Vỹ nghĩ kỹ lại lời của Quy Nhất rồi biến sắc mặt.

Ads
';
Advertisement
x