Huyết châu này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng được. 

             Đột nhiên nó xuất hiện một cách kì lạ. 

             "Quy Nhất, rốt cuộc ý ngươi là gì?", Mục Vỹ thắc mắc. 

             "Tên nhãi nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ, ý ta là gì là sao?", Quy Nhất làu bàu: "Huyết mạch của ngươi thay đổi mà lại đi hỏi ý ta là gì? Tự hỏi mình đi chứ!" 

             "Chắc chắn là ngươi biết lý do đúng không?" 

             Quy Nhất cười cười: "Tiểu tử, thế giới này lớn lắm, không thiếu cái lạ đâu, Quy Nhất ta đây kiến thức rộng thì sao? Kiến thức rộng đâu có nghĩa chuyện gì cũng biết tuốt?" 

             "Thôi, ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi". 

             Mục Vỹ mặc kệ Quy Nhất, ngồi xuống. 

             Khi nhìn vào trong ba viên huyết châu, trừ huyết khí đang cuộn trào dữ dội ra thì những chỗ khác Mục Vỹ không thấy có gì đặc biệt nữa. 

             "Rốt cuộc là sao đây? Sao lại có huyết châu?" 

             Mục Vỹ thật sự chẳng hiểu gì! 

             "Tiểu tử, đừng nghĩ nhiều nữa, lo xem có lĩnh ngộ được Bất Diệt Huyết Điển không đã!", Quy Nhất dụ dỗ. 

             Mặc dù y nói không sai nhưng Mục Vỹ cứ thấy Quy Nhất giống một con sói đói xảo trá đang từng bước dụ dỗ mình vào tròng. 

             Nhưng quả thật việc hắn cần làm lúc này là lĩnh ngộ Bất Diệt Huyết Điển. 

             Vạn Cổ Huyết Điển thì hắn tu hành những gì liên quan đến sự vận chuyển của sức mạnh huyết mạch là chủ yếu. 

             Hiện giờ hắn đã thấu hiểu gần như toàn bộ những lĩnh ngộ liên quan đến sức mạnh huyết mạch trong Vạn Cổ Huyết Điển rồi, đúng là nên bắt tay vào tìm hiểu Bất Diệt Huyết Điển ngay thôi. 

             "Bất Diệt Huyết Điển!" 

             Mục Vỹ đưa ý niệm vào trong Thần Không Bảo Động. 

             Tại đó là ba tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia cao trăm trượng đang đứng sừng sững. 

             Cửu Linh Đoạt Thiên Bia này có thể thay đổi kích thước, sau khi được chan hòa với tinh huyết của Mục Vỹ thì khả năng biến hóa cũng cao hơn. 

             Điều này nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ. 

             Giờ phút này, Mục Vỹ nhìn tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ nhất. 

             Hắn đã giao Bất Diệt Huyết Điển cho hai cha con Huyết Vô Tình và Huyết Nhất tu luyện, ngoài ra còn có cả Tần Mộng Dao và Phong Ngọc Nhi. Mặc dù Mục Vỹ là người giao nó cho họ nhưng bản thân hắn cũng không biết gì về môn luyện máu huyết này. 

             Đây là lần đầu tiên hắn chính thức nghiên cứu Bất Diệt Huyết Điển. 

             "Tầng thứ nhất của Bất Diệt Huyết Điển, cội nguồn của con người chính là hồn, hồn sinh máu, máu sinh cốt, cốt sinh thịt, thịt sinh da, máu là cửa ra của hồn, hồn là nguồn gốc của máu!" 

             "Câu này hơi kì lạ, như vậy nghĩa là căn nguyên của loài người là hồn phách sao? Con người do hồn phách sinh ra? Mấy năm trước, ta từng đọc muốn sách cổ, rằng có một bộ tộc gọi là Hồn tộc, người trong tộc này đều tồn tại dưới dạng linh hồn, nếu đúng như câu này thì chẳng phải những người đó có thể biến thành loài người sao, vậy sao phải tồn tại dưới dạng linh hồn?" 

             Quy Nhất không trả lời, chỉ thầm mắng một câu trong bụng: Ngươi thì biết cái gì! 

             "Máu là nền móng cho võ giả luyện thể tôi thân, võ giả tu hành cũng giống như trèo sông lội núi. Máu là gốc, cơ thể là núi non". 

             "Mà hồn là nơi gốc của võ giả ra đời, võ giả tu hành, lấy thân độ khổ hải, lấy hồn làm thuyền ghe, không có hồn thì không thể độ, không có cơ thể mạnh mẽ cũng không thể độ!" 

             Đọc từng dòng trong Bất Diệt Huyết Điển, trong lòng Mục Vỹ dần dần hiểu ra một vài điều trước đây mình vẫn còn mơ hồ. 

             Hồn phách là gốc của võ giả, ban đầu hắn là Tiên Vương, nếu hồn phách không hùng mạnh thì đã hồn phi phách tán trong lúc tự phát nổ rồi. 

             Chứ đừng mơ đến chuyện trùng sinh. 

             Huyết mạch do hồn phách diễn hóa ra chính là nền móng cho huyết mạch võ giả tồn tại. 

             "Xem ra Bất Diệt Huyết Điển là chí bảo thật rồi, thảo nào núi Huyền Không lúc trước và Ngũ Hành Thiên Phủ bây giờ đều nháo nhào muốn có được nó". 

             Mục Vỹ thầm mừng rỡ, tiếp tục nhìn bia đá lĩnh ngộ. 

             Một lúc sau, dòng máu đang chảy trong cơ thể hắn từ từ thử từng giọt một theo phương pháp được ghi trên Bất Diệt Huyết Điển. 

             Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần sáng. 

             Mục Vỹ đang ngồi ngay ngắn trên nóc phòng thình lình mở mắt, một tia sáng thoáng qua trong đó. 

             "Lợi hại thật!" 

             Mục Vỹ cất tiếng. 

             "Lẽ nào do Vạn Cổ Huyết Điển thúc đẩy vận chuyển huyết mạch nên mình mới lĩnh ngộ Bất Diệt Huyết Điển nhanh đến thế!" 

             Hắn ngạc nhiên thốt. 

             Quy Nhất không lên tiếng nhưng trong lòng sáng như gương. 

             "Tiểu tử nhà ngươi nghĩ Vạn Cổ Huyết Điển giúp lĩnh ngộ của ngươi về Bất Diệt Huyết Điển nhiều hơn là sai rồi, thực chất chính huyết mạch của ngươi đang từ từ biến đổi sang dạng mà nó cần!" 

             Nhưng y không nói câu này ra mà chỉ nghĩ trong lòng. 

             "Chắc vậy rồi!" 

             Quy Nhất trầm ngâm chốc lát rồi đáp: "Mặc dù Vạn Cổ Huyết Điển do Huyết Kiêu sáng tạo ra nhưng sự hiểu biết của y về huyết mạch vẫn chưa được đầy đủ, nhưng mà có lẽ khi ngươi tu luyện theo đường lối của y vô hình trung đã làm thay đổi sức mạnh huyết mạch luôn cũng nên". 

             "Chắc chắn là vậy rồi!" 

             Lúc này tâm trạng Mục Vỹ vô cùng hào hứng. 

             Trước đây mới chỉ xem thôi mà hắn đã thấy mệt mỏi rồi, không ngờ bây giờ tu luyện Bất Diệt Huyết Điển, hắn lại thấy trong lòng vô cùng thoải mái. 

             Cảm giác thoải mái do huyết mạch được bồi bổ nên vui mừng, phấn chấn mà ra. 

             Sau một đêm tu luyện, Mục Vỹ cảm giác cơ thể mình đã thay đổi đến một mức độ nhất định nào đó. 

             "Tiểu Nhị, cả đêm hôm qua cậu không ngủ sao?" 

             Dì Lâm khuyên Mục Vỹ: "Tu luyện quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng không kém, phải biết nghỉ ngơi chứ!" 

             "Ôi, mẹ à!" 

             Ngưu Oa dở khóc dở cười: "Hiện giờ Vỹ ca tới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười rồi đó, mẹ biết thế nghĩa là gì không? Là ngay cả đại trưởng lão cũng không phải đối thủ của Vỹ ca đó, huynh ấy cần gì nghỉ ngơi nữa". 

             "Biết nhiều quá nhỉ!" 

eyJpdiI6IkpuN3VudGh0ODhjWUU1bWNKRkh1UGc9PSIsInZhbHVlIjoiS1Q4bTMzM2ZOQzdPZDJTWE5YeGJVdGF0cTlmMWdnY3lidGdyc0dldHBRY0dhVVdVXC9wQVZIc1B6aEV5TnNNM3o0Y3pFOE5RZ1RTQ0JBbW9SSFpwU1B6QVMxbDJLZGJnTWpTdEhoVncrU3dOMlY0SEF0ajZZeXBjNjJROXJEQmdBcFBwZ1NkZVNKQTdUcUFOWVltak1xb20zUitaOVZpZTNsSk9JeHdYTW9uTmx3TzRzMzNLU0laSUFSNkpVejcycktJbldnbFMxaVVtQWdHbE9QQ1F5T3hJMzZ4eCtEZjFpUEFTa1wvUERFWUY4Vm9MVVUzU2xXTVFQOFF1VDRLSGt2eXdoZVZNaHlPQnBXK28rb1pwRStUeUF0U3NSV0J6dElMK0NHb2JRQWtQdmZjKzY5TU1mbDVyWlwvNXREQkVUWDU3YzdOcXZLM1wvZ2d5YlhEUFF3UW1GYzBja3RLTVNcL3QrdUdwSitqNnd5aVE9IiwibWFjIjoiZjFhYzU1ZTUyZGQ2ZWU2MmE3ZTgwNjZmNTk3OWI0NGNjNjhiMTU1Mzk2MjU0YjRjMDNkNTljNDIyMTYxYmYwZSJ9
eyJpdiI6InpodWx0a0d4eGNnM2wwWHdEYVlxMFE9PSIsInZhbHVlIjoiOUxIOEloRVVENjBpRXRld3JKdW15c0lRQTV2UnU0bEpFSEl3cml4QThaRjVsS0JabVlUT1BqRWhJVXpSc2dZeEhRcDZFVnF2RHFtRllRdlpCdUYrWVlVT0hqWHRYdjlNZ1diVEsxUnBTOGJaOEJ6b1wvOSt1bXFYRTVWZ1c2TDhoT0Q5NnZQVVwvVzJCXC9jamE1ZlQ4YUdjNm1FdjlUZEkzV2wyaFlweFlrVFhxODh2TFZuOVJZcXVvS0ZKSWxQa2Njbnlmd2VvY0E2MmlXVnVla2YwVTJaeGk2cTRyQm5BalwvWGJncERId25oWmg4YUJ4K0dLd1k4V1A5MmdvbjdyV1IiLCJtYWMiOiJmNDVkMDc4YmVmZGVmMzFhYjRhNmE3MGIxMDQ5MmUzM2JlZTYyYjAyOGEyOGY2ZmZjMWQ3ZDg4OWFmYTAxYzU2In0=

             Ngưu Oa cười vui vẻ, nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt sùng bái.

Ads
';
Advertisement
x