"Dì Lâm, Ngưu Oa!" 

             Đúng lúc đó, cổng viện trên đỉnh núi được mở ra, một bóng hình xinh đẹp bỗng đi vào. 

             Bộ váy dài đỏ như lửa, mái tóc dài gợn sóng như biển lửa, dáng người yêu kiều, cách ăn mặc chói chang này là Hỏa Vũ Phượng chắc rồi. 

             "Hỏa sư tỷ xem ai tới này!", Ngưu Oa nhìn Hỏa Vũ Phượng, cười ha ha. 

             "Mục Vỹ!" 

             Thật ra không cần Ngưu Oa nói, Hỏa Vũ Phượng đã nhìn thấy Mục Vỹ. 

             "Là ngươi thật à?" 

             Cô ấy ngẩn ngơ nhìn hắn. 

             "Là ngươi thật rồi!" 

             Hỏa Vũ Phượng đứng sững như trời trồng, mắt vẫn nhìn Mục Vỹ chăm chú, vành mắt dần đỏ hoe. 

             "Ta chứ còn ai!" 

             Dáng vẻ như thấy mình chết rồi sống lại của cô ấy làm Mục Vỹ chỉ biết cười trừ. 

             Lẽ nào bên ngoài toàn là tin Mục Vỹ hắn chết rồi hay gì? 

             "Ta sẽ báo cho cha ta và lão tổ tông biết". 

             "Không cần, ta đi với cô!" 

             Nói rồi Mục Vỹ đi theo Hỏa Vũ Phượng đến núi của Hỏa Lân. 

             Trên đường đi, cô ấy cứ nhìn Mục Vỹ từ trên xuống dưới như muốn mổ xẻ hắn ra. 

             "Hỏa sư tỷ, cần ta cởi quần áo cho cô kiểm tra không?" 

             "Đồ lưu manh!" 

             Bị Mục Vỹ trêu chọc, Hỏa Vũ Phượng lập tức đỏ mặt, hậm hực nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ không chết mà. Ngươi không biết đâu, lão tổ tông tưởng ngươi chết rồi nên nổi trận lôi đình, cả Hỏa Hành Sơn dù là đệ tử ngoại sơn hay đệ tử nội sơn, Hỏa Thánh Tử đều phải khắc khổ tu luyện, thậm chí lão tổ tông còn quy định một loạt phần thưởng và hình phạt, thế là bầu không khí trong Hỏa Hành Sơn bây giờ căng như dây đàn, chỉ khổ bọn đệ tử, bị hại ghê gớm!" 

             Không lường được kết quả sẽ ra thế này, Mục Vỹ dở khóc dở cười. 

             "Hỏa sư tỷ, cô đột phá đến tầng thứ sáu rồi à?" 

             "Đúng vậy!" 

             Nghe vậy, Hỏa Vũ Phượng nói với vẻ mừng rỡ: "Ta và ngươi lạ gì nhau nữa, cứ gọi ta Vũ Phượng là được rồi". 

             "Được thôi!", Mục Vỹ cười đáp: "Vũ Phượng, chỗ ta có mười viên thánh đan thượng phẩm Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn, có tác dụng rất lớn cho cô ngưng tụ Nguyên Anh đấy. Cho này". 

             Đan dược và linh tài trong Thần Không Bảo Động nhiều không đếm xuể, mỗi khi rảnh rỗi Mục Vỹ sẽ vào khiêu chiến, thu thập đan dược để đề phòng bất cứ tình huống nào. 

             Thánh đan thượng phẩm! 

             Hỏa Vũ Phượng nghe xong vội vàng từ chối: "Mười viên thì quý quá, ta không nhận đâu". 

             "Không nhận thì ta vẫn gọi cô là Hỏa sư tỷ đấy!" 

             "Không được", Hỏa Vũ Phượng bỗng đỏ mặt, ngúng nguẩy đáp: "Vậy ta nhận, sau này nhất định sẽ báo đáp ngươi". 

             "Báo đáp? Cô định báo đáp thế nào?" 

             "Ngươi..." 

             "Ha ha... đùa thôi, đi thôi nào!" 

             Trở về chốn cũ, lòng Mục Vỹ bồi hồi nhiều cảm xúc. 

             Không bồi hồi như hắn, Hỏa Vũ Phượng rất đỗi vui mừng khi thấy Mục Vỹ trở về. 

             "Đứng lại!" 

             Hai người đang đi thì một tiếng quát vang lên. 

             "Đại trưởng lão!" 

             Thấy bóng người trước mặt, Hỏa Vũ Phượng hào hứng reo lên: "Đại trưởng lão, ông xem ai mới về này!" 

             "Ngươi là... Mục Vỹ?" 

             Sự hiện diện của Mục Vỹ làm đại trưởng lão ngẩn người: "Ngươi vẫn còn sống?" 

             "Đại trưởng lão có vẻ mong ta chết quá nhỉ!", Mục Vỹ cười đùa. 

             Hắn biết vì chuyện mình giết Hỏa Thông Thiên, đại trưởng lão vô cùng oán hận hắn, sau này ông ta còn muốn ra tay giết hắn. 

             Có điều hình như sau đó bị sơn chủ dạy dỗ một trận, không biết đã đi đâu. 

             Thậm chí ông ta cũng không góp mặt trong cuộc chiến với Ngũ Hành Thiên Phủ. 

             "Câm miệng!" 

             Đại trưởng lão bỗng nhiên quát tháo Mục Vỹ: "Ngươi nói ngươi là Mục Vỹ thì ta tin chắc? Kẻ gian kia, Ngũ Hành Thiên Phủ đã bắt Mục Vỹ đệ tử của Hỏa Hành Sơn ta đi, chắc chắn sẽ dùng cực hình với cậu ta, chắc chắn ngươi là kẻ giả mạo!" 

             Giả mạo? 

             Mục Vỹ xùy cười, không giải thích. 

             "Đại trưởng lão!" 

             Hỏa Vũ Phượng phẫn nộ hét: "Hắn là Mục Vỹ thật mà, ta có thể làm chứng!" 

             "Cho dù cậu ta thật sự là Mục Vỹ đi nữa!", đại trưởng lão cũng sừng sộ theo: "Thì cậu ta đã giết ba thiên tài trứ danh của Ngũ Hành Thiên Phủ, đã thế còn giết cả Ngũ Hành Ngọc, sao Ngũ Hành Thiên Phủ có thể bắt cậu ta mà không làm gì chứ?" 

             "Trừ khi, trừ khi người này đồng ý làm gián điệp của Ngũ Hành Thiên Phủ, chờ thời cơ vào Hỏa Hành Sơn ta làm nội ứng, không thì sao Ngũ Hành Thiên Phủ có thể bỏ qua cho cậu ta!" 

             "Đại trưởng lão..." 

             Ông ta đã nói đến mức này, Hỏa Vũ Phượng không biết nên bác bỏ thế nào. 

             "Ta thề Mục Vỹ tuyệt đối không phải loại người như vậy!" 

             "Cô thề?", Hỏa Quy Nhất gầm lên: "Cô lấy cái gì ra thề? Cơ nghiệp hàng chục nghìn năm của Hỏa Hành Sơn ta à?" 

             Nói xong, ông ta nhìn Mục Vỹ quát: "Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta! Ngũ Hành Thiên Phủ cố ý thả Mục Vỹ để hắn nằm vùng trong Hỏa Hành Sơn ta, tuyệt đối không được nhẹ dạ!" 

             "Rõ!" 

eyJpdiI6ImxXdUplOWQ5ck12Q3N6aFZhdk5uMUE9PSIsInZhbHVlIjoiNzdvUExzcTdmWGhOQTNDM1ZTd2ZLK2hHQ1VHK3JhR1wvQ3BpN3dDYzBITHlBeVc3cHFGbkRCYzgyN3R4K3lhZmJXNDRTNGZBd2NYNEhzZlk4SDdsd1F6eW4zUXFZNFwvY0dmYXN3M1Y5YmZtTlc4Vm9sSU1YeXZNS25ScXpTMmlsZjRWSGVvb3dySDZNc1ZlMWV2UStyUlZlb1BsamZhRFdpUjNuWW1PbXp0SUxyQ0Fvb1pMcUhoTnQ1YTZCY0poaUdqdzhzUUZyU3Z6SHp1dndiY09CTnFvNUkxbjJZTDg0dkhZNjg4UG1PbWxVR3VlcTVidUFYdlwvMU1RWVBxRHNUQ0IzVndzcTcwYWl1aFdLNTJyUlNhOXE0V2g0OHpwSm5Gc1lmcjEzMW5EcTNNSTdnXC83bEhSVUZkcXArXC9QXC9wb3ciLCJtYWMiOiI0MThmZjJmNzBhMWUxMWE2NmRiZWQzZmMxODhjNzNmMWYwMDVkZDA5ODllYmI1OGJlMzY2OWNiYzlkOGRjNWVhIn0=
eyJpdiI6InE3d1BXWUJsVUJIUk1GMndPZHFJUlE9PSIsInZhbHVlIjoiUFJYSEpueklwdjNUNGUrUWZDZHZxbEpUZVVvMEpKaTVmcW43a0JaQnFYZ2F4d1wvZEpBcTl1WXRJQm5CR2dnV3FTSXNzZkFpS1lsdjc5WlRKTEVmZ3hjbFExcktTYVVQbXM5Uk1jeWlld3VmMkQ5OEhpeTVZbmxDU01PYzA0aGpvdzh1V0RuSVplZkY3YkR4anMyOXdmVjhlSXBPdmdUNjQyTmxMeVU5NUREMG5EbHp0dU9MVUlGaXdiZkQ1TjlUSiIsIm1hYyI6ImIyODEwZjNjNThlYzY3MTU0MTdiOTE5ODBiNzcxNDRkMzYzMWEyZmQ0MTI5ODZkODRkYjZkZTVmNGRlMDVjYTMifQ==

             Giữa lúc đó, Hỏa Vũ Phượng bất chợt hét lên, đứng trước người Mục Vỹ không cho ai tới gần hắn.

Ads
';
Advertisement
x