“Cái thằng, vẫn định giả ngây với ta à?”, trông thấy dáng vẻ này của Mục Vỹ, Hoả Lân hừ nói: “Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đại chiến Bách Giới rồi còn gì?” 

             Nghe thấy vậy, Mục Vỹ hơi ngẩn ra. 

             “Tiểu tử cậu đừng có mà giấu ta nữa”. 

             Hoả Lân cười lớn nói: “Ba thiên tài hạt nhân của lão tặc Đế Văn đã chết rồi, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không chịu buông xuôi đâu. Ông ta giữ lại mạng của cậu cũng chẳng phải để đối phó với Hoả Hành Sơn, ông ta không có suy nghĩ dơ bẩn ấy. Cho nên khả năng cao là ông ta sẽ cho cậu tham gia đại chiến Bách Giới!” 

             Nghe thấy thế, Mục Vỹ chỉ biết gãi đầu bất đắc dĩ. 

             Đúng là hắn không thể giấu chuyện này được nữa rồi. 

             “Đúng là vậy”. 

             Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hoả Lân khẽ thở dài. 

             “Mục Vỹ, ta biết cậu không phải người của tiểu thế giới Ngũ Hành. Nhưng dẫu sao, cậu cũng từng gia nhập Hoả Hành Sơn. Nếu Hoả Hành Sơn có thể làm gì giúp cho cậu thì cậu đã chẳng bị ép tham gia đại chiến Bách Giới”. 

             Hoả Lân có vẻ áy náy nói: “Là Hoả Hành Sơn hại cậu”. 

             Hại ư? 

             Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lại thấy hơi áy náy. 

             Rõ ràng là tự hắn đòi tham gia đại chiến Bách Giới, nếu giờ hắn bảo với Đế Văn là không muốn tham gia nữa, chắc lão quỷ này còn mừng rên lên ấy chứ. 

             Có lẽ với Đế Văn mà nói thì đại chiến Bách Giới không thể sánh với lợi ích mà Ngũ Hành Phong Thiên Ấn mang lại được. 

             “Được rồi, có chuyện gì thì cậu nói với lão tổ tông đi. Mục Vỹ, nhớ phải cẩn thận đấy!” 

             “Vâng!” 

             Mục Vỹ chắp tay rồi đi ra sau đại điện. 

             Đó chính là vị trí của chín Long Trụ. 

             “Cha, đại chiến Bách Giới là gì thế ạ?”, sau khi Mục Vỹ đi khỏi, Hoả Vũ Phượng mới hỏi với vẻ khó hiểu. 

             “Là một trận chiến không có lối về!” 

             “Sao cơ ạ?” 

             Nghe thấy thế, Hoả Vũ Phượng vội nói: “Cha, sao cha vẫn để Mục Vỹ đi?” 

             “Không phải cha bảo cậu ta đi, mà là cha không đủ khả năng ngăn cản việc này”. 

             Hoả Lân ảo não nói: “Hôm đó, năm lão tổ tông liên thủ với nhau mà chỉ có thể là đối thủ của Bạt Thiên lão tổ và Lạc thiên vương thôi. Khi ấy, Ngũ Hành Đại Đế không xuất hiện, nếu ông ta ra tay, chắc chúng ta đều chết cả rồi”. 

             “Cho nên đây là việc mà chúng ta không thể ngăn cản được”. 

             Trong mắt Hoả Lân ánh lên vẻ cay đắng. 

             “Đại chiến Bách Giới là buổi quy tụ quần hùng của chín trăm chín mươi chín thiên tài dưới năm mươi tuổi, nói chung rất nguy hiểm. Mục Vỹ mới ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên mà đã có thể đánh ngang cơ với đại trưởng lão, chứng tỏ có thiên bẩm hiếm có. Nhưng trận đại chiến ấy không phải nơi cần đến thiên bẩm, mà là thực lực”. 

             Dứt lời, Hoả Lân đã quay người rời đi. 

             Hoả Vũ Phượng nhìn vào sâu bên trong đại điện, cô ấy có cảm giác như đây là lần cuối cùng được gặp Mục Vỹ nên chợt thấy đau xót. 

             Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã đi ra phía sau đại điện. 

             Khi thấy chín Long Trụ đứng oai phong ở đó, hắn khẽ mỉm cười. 

             Chúng đang đè lên Hoả Thánh. 

             Tiếc là không ai ở Hoả Hành Sơn biết được điều này. 

             “Lão tổ tông!” 

             Mục Vỹ đứng ở lối vào rồi cung kính cúi ngập người xuống. 

             “Vào đi!” 

             Giọng nói của Vô Mệnh lão tổ có vẻ không vui, thậm chí còn hơi trầm thấp và lạnh lùng. 

             “Tiểu tử, cậu định tham gia đại chiến Bách Giới thật à?”, Vô Mệnh lão tổ nhìn Mục Vỹ rồi hỏi. 

             Mục Vỹ không đáp lời mà chỉ gật đầu. 

             “Haizz, lẽ ra lão phu định bồi dưỡng cậu thành người kế thừa tương lai của Hoả Hành Sơn, nhưng tiếc là trời không chiều ý người rồi!” 

             Vô Mệnh lão tổ thở dài bất đắc dĩ nói: “Mục Vỹ, dù ta không thể giúp gì nhiều cho cậu, nhưng ta mong cậu có thể hiểu rõ một điều, con đường võ đạo vô cùng gian khó, thiên tài quá cương thì dễ gãy. Tham gia trận đại chiến ấy rồi thì nhất định cậu phải cố giữ lấy mạng, rõ chưa?” 

             Đương nhiên Mục Vỹ hiểu được lời dạy dỗ của Vô Mệnh lão tổ. 

             Nếu xét về tuổi tác thì Mục Vỹ đã sống hai kiếp người, cho nên hắn còn biết nhiều điều hơn cả Vô Mệnh lão tổ. 

             Nhưng bây giờ, lão đang thật lòng quan tâm đến hắn, cho nên đương nhiên hắn phải ứng xử sao cho khôn khéo. 

             “Đại chiến Bách Giới vô cùng nguy hiểm, đến đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ đi mười còn chết chín nữa là, tốt xấu gì cậu cũng từng là đệ tử của Hoả Hành Sơn ta, ta…” 

             “Bây giờ vẫn là vậy ạ!” 

             Song, Vô Mệnh lão tổ còn chưa nói hết câu thì Mục Vỹ đã sửa lại lời nói của lão. 

             “À ừ, giờ cậu vẫn là đệ tử của Hoả Hành Sơn ta mà!” 

             Vô Mệnh lão tổ cười lớn nói: “Nói đi, chắc chắn Đế Văn đó đã cho cậu không ít lợi ích để cậu giữ được tính mạng đúng không? Cậu đã là đệ tử của Hoả Hành Sơn ta thì đương nhiên chúng ta cũng không bạc đãi cậu”. 

             “Lão tổ định tặng quà cho đệ tử ạ?” 

             “Đương nhiên!” 

             Mục Vỹ mỉm cười, sau đó chỉ vào chín cây Long Trụ rồi nói: “Thế thì đệ tử muốn lấy chín Long Trụ đó!” 

             Nghe thấy vậy, Vô Mệnh lão tổ nghệt mặt ra luôn. 

             “Cái thằng này!” 

             Vô Mệnh lão tổ cười trách móc: “Ta đang cho cậu cơ hội mà cậu không biết chân trọng à?” 

             “Không phải ạ!” 

             Mục Vỹ lắc đầu nói: “Lão tổ, đệ tử rất cần chín Long Trụ này, hơn nữa mai sau nhất định sẽ trả lại, đương nhiên đệ tử cũng không lấy không đâu ạ”. 

eyJpdiI6Ikw3bTZPV1hDTXRqdmE2WmVkcnExa1E9PSIsInZhbHVlIjoiS1RKXC9kRVRHSjQrT0ErVlVYNnBOd04yNXduTGFDXC9OaFQ5R3orcWN1a0dBTVJTT3o3WDI1anV5ZVwvcTRIa0d3RVExQjc1b0xBbSttdWhKVjZwZTNoNDBYXC9CTGRGVTM0bFRRR25MV1dLWjRGT0pzXC9seWF4NkdjejljSjNwbVZMK3dkTDFrUmk4TVFqMWUxTFhYaTRPT2VvTW1qWjltckExck1rSkFJQ0tuNUp6R2d3NkVFV3NYWTU1R0FYQnhibjdSaDR6SzhQSzJxczYxOU5mdWZ6K0E0dVRMUFduR3pOV290YkxxaWYydVlqSHZyb0plT0hTMFRTb3dNcDlPVUNDOUhQXC82b3FZRnpSNG1mSWdDTHp0M1lGd1BLTGcxTk44ZU41Vk50Z0diaDRzd21sbytoYjBXSDVaXC9SU2lEdndGd2tLeHJtYVwvWTdoK01VcVNLMklUa3c9PSIsIm1hYyI6ImM1MTcxNTA2ZjhiMzBmYTcyYTYwNGNkNmVjOTMyMThjYmZlZDNlMzUwZWNkMjQ5ODJlZTczMzc0OWM2MjE4ZTEifQ==
eyJpdiI6Inl2Y1ZBRDF3ZnkzTzd1T09JMzdrU0E9PSIsInZhbHVlIjoiZENOaVY5NGcyVWFKcUt2Rm16YVpTNExwVk9mOHRlbVloXC9VVjgzcXZIUHpXcG5LUG5XQ0x6R25NcXlRTnhJUjBUclwvQ0FPbURtMjJCNjdSQWZ4aDRkXC9QVzNnY2pZdGM5TTBhNHRYKzRaVzdaWWk5S2QwRjJPSlM0RExXVXd1aWUwbFBVR3dwODFpSXd4RHVBZmxsMUphb1hLTlU5T3k0SUdTaXNIRVJNdG45ZTFxMzlZZTBDQlpuS0plS2thaHY1IiwibWFjIjoiYTYxMGVlOWY2ZWU0MTkwMjhmN2ZmYmJjNmVkYWQxNDM3MDc0YTM5ZTFlOWY1ZTViNjcwY2VmNWNmN2ExZGQ2YiJ9

             Nghe thấy vậy, Vô Mệnh lão tổ đờ ra.

Ads
';
Advertisement
x