Bát Hoang Hoả Long Ngâm được Hoả Đế sáng tạo ra từ rất nhiều năm về trước, khi ấy nhờ tu luyện võ kỹ này mà Hoả Đế đã một bước thành tiên.
Nhưng sau Hoả Đế thì không còn ai tu luyện môn công pháp này mà vũ hoá thành tiên được nữa.
“Bát Hoang Hoả Long Ngâm có mười một tầng công pháp thì ta biết, nhưng sao cậu lại có hai tầng cuối?”
“Nhờ duyên kỳ ngộ nên đệ tử đã lĩnh ngộ được từ chín Long Trụ!”, Mục Vỹ cười đáp.
Nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy nụ cười này của Mục Vỹ, Vô Mệnh lão tổ cứ thấy như mình đang tiến dần vào trong âm mưu của hắn.
Tuy nhiên, Bát Hoang Hoả Long Ngâm thật sự có quá hấp dẫn với lão.
Lý do lão kẹt mãi ở tầng thứ năm cảnh giới Sinh Tử là bởi hạn chế của môn võ kỹ này, nếu giờ có thể tu luyện hoàn chỉnh thì chắc chắn có thể đột phá thêm một tầng nữa.
Thậm chí mai này còn vũ hoá thành tiên cũng không biết chừng.
Vừa nghĩ vậy, đến Vô Mệnh lão tổ cũng phải hít thở dồn dập.
“Này tiểu tử, công pháp thật hay giả, ta chỉ cần liếc mắt là biết ngay đấy!”
“Đệ tử không sợ!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, lửa đã bốc cháy toàn thân, Bát Hoang Hoả Long Ngâm cao hơn chục mét đã xuất hiện.
Một con hoả long đã tách thành chín con, tiếp theo hai con trong số đó thì đứng hai bên người Mục Vỹ để bảo vệ hắn.
Đây mới là Bát Hoang Hoả Long Ngâm thật sự!
Trông thấy bản lĩnh này của Mục Vỹ, Vô Mệnh lão tổ chợt đấu tranh tư tưởng.
Nếu Mục Vỹ dám lấy công pháp này ra để trao đổi thì chắc hẳn phải có lý do.
Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ cần có cây cột đá thì mới lĩnh ngộ được.
Nhưng Bát Hoang Hoả Long Ngâm của Hoả Hành Sơn thì khác.
Lý do chính mà Hoả Hành Sơn yêu cầu các đệ tử dựa vào Long Trụ để lĩnh ngộ là để rèn luyện tâm tính của họ.
Chín Long Trụ ở đây chỉ như vật tượng trưng thôi.
Lúc này, Mục Vỹ đang cá cược xem Vô Mệnh lão tổ có dám hi sinh chín Long Trụ này để đổi lấy hai tầng công pháp cuối của Bát Hoang Cửu Long Ngâm hay không.
“Được!”
Cuối cùng, Vô Mệnh lão tổ nghiến răng rồi vung tay lên, chín Long Trụ đã nhổ gốc.
“Chín Long Trụ đổi lấy hai tầng cuối công pháp Bát Hoang Hoả Long Ngâm của cậu”.
Vô Mệnh lão tổ nhìn Mục Vỹ rồi thở dài nói: “Haizz, thế là vẫn trúng kế của cậu, ta già rồi nên kém hẳn!”
“Lão tổ nói vậy là sai rồi ạ!”
Mục Vỹ cười nói: “Sao lão tổ lại nói là bị đệ tử tính kế? Hai tầng công pháp này chắc chắn có thể giúp lão tổ đột phá lên tầng thứ sáu cảnh giới Sinh Tử. Đến lúc ấy, ít nhất thì Hoả Hành Sơn chúng ta cũng không còn quá áp lực khi đối mặt với Ngũ Hành Thiên Phủ nữa”.
“Nếu một ngày nào đó, lão tổ có thể đột phá lên tầng thứ bảy cảnh giới Sinh Tử. Có lẽ bốn thế lực lớn khác sẽ không chỉ sợ mỗi Ngũ Hành Thiên Phủ nữa đâu, mà còn phải dè chừng cả Hoả Hành Sơn nữa!”
“Lại rót lời ngon tiếng ngọt cho ta đấy!”
“Lão tổ hãy chuẩn bị, đệ tử sẽ truyền nốt võ kỹ còn lại cho người ngay đây!”
Nói rồi, Mục Vỹ khởi động lực linh hồn bao quanh người Vô Mệnh lão tổ.
Bấy giờ, Mục Vỹ mới cảm nhận được sâu sắc sức mạnh của cảnh giới Sinh Tử tầng thứ năm.
Hiện giờ, lực linh hồn của hắn đang quấn quanh người Vô Mệnh lão tổ từng chút một, khi tiến vào trong hồ linh hồn của Vô Mệnh lão tổ, đã có một luồng sức mạnh lớn dội ngược lại.
Thậm chí Mục Vỹ còn có thể cảm thấy chỉ cần một chút sức mạnh trong số đó thôi cũng đủ để giết chết lực linh hồn của hắn rồi.
Hai người họ như trẻ con và người lớn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Đó chính là sự chênh lệch hiện giờ giữa Mục Vỹ và Vô Mệnh lão tổ.
Dù Mục Vỹ có thể giết cường giả cảnh giới Sinh Tử khi đang ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đứng ngang hàng với Vô Mệnh lão tổ.
Cảnh giới Sinh Tử có bảy tầng, Tam Chuyển Sinh, Tam Chuyển Tử, Sinh Tử Hợp Nhất.
Mỗi tầng đều là sự thay đổi lớn về lực linh hồn và thể xác.
Mà sự thay đổi này mạnh đến mức không gì sánh kịp.
Không lâu sau, truyền thụ đã kết thúc.
Mục Vỹ chầm chậm mở mắt ra.
“Giỏi lắm!”
Vô Mệnh lão tổ mở mắt nhìn Mục Vỹ, sau đó tỏ vẻ tán thưởng.
“Đúng là Bát Hoang Hoả Long Ngâm có khác!”
Sau giây phút lĩnh ngộ ấy, Vô Mệnh lão tổ chợt thấy bên trong cơ thể mình như đã có sự thay đổi rất lớn.
Mà những sự thay đổi này rất tuyệt diệu, chúng cứ thúc giục mọi bộ phận trong cơ thể lão thay đổi liên tục từng chút một.
“Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ sáu sắp thành rồi!”
Sau khi cảm nhận được những biến hoá trong người mình, Vô Mệnh lão tổ biết mình sắp phải bế quan rồi.
“Mất chín Long Trụ này cũng không tạo thành tổn thất gì cho Hoả Hành Sơn ta, mai này lão phu sẽ đúc cái khác rồi khắc chín tầng công pháp lên đó cho các đệ tử tham khảo sau”.
Vô Mệnh lão tổ vội vã nói: “Giờ ta phải bế quan ngay đây. Mục Vỹ, nhớ này, nếu gặp phải cường giả có cảnh giới cao ở đại chiến Bách Giới thì phải chạy ngay. Không chỉ có cậu mới biết chiến đấu vượt cấp đâu, đám yêu nghiệt của các tiểu thế giới khác cũng có thể đấy!”
“Vâng!”
“Được rồi, ta không nhiều lời với cậu nữa, phải đi bế quan ngay đây”.
“Mời lão tổ ạ!”
Mục Vỹ chắp tay, Vô Mệnh lão tổ đã biến mất.
Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn chín Long Trụ thu nhỏ trong tay với vẻ khôi hài.
Ngay sau đó, hắn cũng vội vàng quay về núi của mình, sau đó nhanh chóng đi vào trong đại điện.
Ngoài chín Long Trụ mới lấy được ra thì ở đây hắn còn hai trụ nữa.
Vậy là Mục Vỹ đã có mười một trụ rồi.
“Mười một Long Trụ, hay rồi đây!”
“Ngươi định làm gì?”
Quy Nhất ngẩn ra nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất