“Không được à?”, Mục Vỹ chợt đờ người ra. 

             “Ngươi điên rồi à? Lão già đó bét cũng phải ở tầng thứ bảy cảnh giới Sinh Tử rồi đấy, ngươi mà thả lão ta ra là ngươi chết đầu tiên đấy!” 

             “Thế thả vào trong Thần Không Bảo Động chắc được chứ?” 

             Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Ta biết ngươi là chúa tể trong Thần Không Bảo Động mà, dù thần có vào đó thì vẫn ngươi vẫn có cách khống chế như thường!” 

             “Chuyện!” 

             Dứt lời, Quy Nhất liếc nhìn Mục Vỹ rồi quát: “Á à cái thằng này, định lừa ta à!” 

             Nhưng lúc này, Mục Vỹ không còn để ý đến y nữa, mà ngồi xếp bằng xuống rồi. 

             Vù vù, mười một Long Trụ vây bắt đầu vây quanh người Mục Vỹ. 

             Các Long Trụ ngày một phình to rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái cũ. 

             Các tiếng xé gió không ngừng vang lên, chín trong số mười một Long Trụ xếp thành một vòng tròn, hai trụ còn lại đứng đối xứng nhau trong vòng tròn ấy. 

             Thấy vậy, Quy Nhất cũng phải thầm khen ngợi Mục Vỹ. 

             Hắn thật sự có thiên bẩm về trận pháp. 

             Y là Tru Tiên Đồ nên đương nhiên biết rõ, trước khi trùng sinh, Mục Vỹ phải vất vả tu luyện nhiều năm thì mới thông thạo luyện đan và luyện khí, nhưng riêng với trận pháp thì hắn lại có tài năng bẩm sinh. 

             “Lẽ nào tộc người này nhạy cảm với trận pháp vậy sao?”, Quy Nhất lẩm bẩm một mình. 

             “Ngươi nói gì đấy?” 

             “Hả? Không, có gì đâu!” 

             “Không thì mau chuẩn bị đi, lão quái ấy ra bây giờ đấy!” 

             Quy Nhất hừ nói: “Ngươi dám ra lệnh cho ta à? Sao ta phải nghe lời ngươi chứ!” 

             “Nhanh lên!” 

             Nhưng Mục Vỹ không còn thời gian để dùng dằng với Quy Nhất nữa. 

             Dứt lời, Mục Vỹ cất bước ngay, mười một Long Trụ đã cắm xuống nền đất trong Thần Không Bảo Động, ngay sau đó, mặt đất đã xuất hiện các đường vân. 

             Sau đó, các đường vân ấy khép kín lại, một bóng dáng xuất hiện. 

             Người này mặc trường sam màu đỏ, mái tóc dài buông xoã, toàn thân có ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện, dù chỉ còn là hồn phách, nhưng vẫn rất oai phong. 

             Hoả Thánh! 

             Khi thấy Hoả Thánh trong hình dáng của một người đàn ông trung niên, Mục Vỹ hơi sững sờ. 

             “Thằng nhãi kia, chán sống rồi à mà dám thả ta ra?” 

             Ngay khi nhìn thấy Mục Vỹ, Hoả Thánh đã gào lên rồi lao tới tấn công hắn. 

             Cốp! 

             Nhưng khi người ông ta va vào hai Long Trụ ở phía trước thì có một tiếng động mạnh vang lên, Hoả Thánh đã bị chặn đứng lại. 

             “Chết tiệt!” 

             “Ta nghĩ ông nên bình tĩnh lại đi!” 

             Mục Vỹ cười nói: “Nói đến trận pháp thì ông còn kém ta xa!” 

             “Ngươi ư?” 

             Hoả Thánh biết mình không thể phá vỡ được trận pháp nên dứt khoát đứng im một chỗ, sau đó cười lạnh nhìn Mục Vỹ với vẻ khinh thường. 

             “Ngươi coi thường ta à?” 

             Mục Vỹ cười nói: “Thì ông chẳng đang bị nhốt còn gì!” 

             “Ngươi…” 

             Đúng lúc này, Quy Nhất chợt lên tiếng: “Tiểu tử kia, rõ ràng trận pháp của ngươi có thể nhốt được ông ta mà ngươi còn bảo ta chuẩn bị cái gì!” 

             “Lão rùa đừng giận, tại ta lo ông ta phá vỡ trận pháp rồi làm rối tung chỗ của ngươi lên ấy mà!” 

             “Tiểu tử chết tiệt!” 

             Quy Nhất thầm mắng một câu rồi im lặng. 

             Hoả Thánh nhìn Mục Vỹ với ánh mắt bùng cháy rồi chửi bới: “Tên khốn Hoả Vô Mệnh này, lẽ ra năm xưa, ta không nên giao Hoả Hành Sơn cho nó. Chờ ta thoát khỏi đây rồi, kiểu gì cũng phải tát lật mặt tiểu tử ấy!” 

             “Thoát? Tiền bối vẫn muốn ra ngoài sao?” 

             “Ngươi đừng có mà đắc ý, nơi này chỉ tạm nhốt được ta thôi, chứ tưởng nhốt được ta cả đời chắc?” 

             Hoả Thánh hừ nói: “Có giỏi thì giờ ngươi giết ta đi!” 

             “Không không, ta sẽ không giết ông đâu. Nói sao thì ông cũng là Hoả Thánh của Hoả Hành Sơn, cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy, cho nên giữ ông lại sẽ có lợi cho ta hơn”. 

             “Ờ, có lợi lắm, vớ vẩn có ngày ông ta cắn cho một phát rồi lại không biết vì sao mình chết!” 

             Quy Nhất có vẻ hả hê nói. 

             “Ngươi có thể bớt lời đi một chút, ta sẽ không nghĩ ngươi bị câm đâu mà lo!” 

             Mục Vỹ phớt lờ Quy Nhất rồi nhìn sang Hoả Thánh, nói: “Chúng ta thoả thuận với nhau đi, được không?” 

             “Thoả thuận gì?” 

             “Đơn giản lắm!” 

             Mục Vỹ cười lớn nói: “Giờ ông chỉ còn ở trạng thái linh hồn thật thôi, chứ xương thịt thì mất rồi. Ta có thể tìm cho ông một cơ thể mạnh mẽ để ông trùng sinh, ông thấy sao?” 

             “Ngươi mà tốt thế à?” 

             “Đương nhiên là không rồi!” 

             Mục Vỹ nói tiếp: “Điều kiện của ta là, trước đó ông phải giúp ta một việc trước, đó là giết người hộ ta!” 

             “Giết người cho ngươi?” 

             Hoả Thánh mỉm cười một cách quái lạ rồi nói: “Giờ ta chỉ còn linh hồn thật thì giết ngươi giúp ngươi bằng niềm tin à?” 

             “Không không!” 

             Mục Vỹ lắc đầu rồi cười nói: “Ông đừng vội trả lời ta như thế!” 

             “Khi nào ta cần thì ông mới phải giúp thôi, được không?” 

             “Tiểu tử ngươi thông minh đấy!” 

             Quy Nhất lại nói bên tai Mục Vỹ: “Ngươi định dùng mười một Long Trụ làm móng để thiết lập đại trận, mà mắt trận chính là Hoả Thánh. Như vậy, ông ta chính là mắt trận, còn mười một Long Trụ là thân thể của ông ta, đúng không?” 

             “Im đi!” 

             Mục Vỹ mất kiên nhẫn, nhưng mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Hoả Thánh. 

             “Sao ta tin ngươi được?” 

             Hoả Thánh hỏi lại. 

             “Đơn giản mà!” 

             Mục Vỹ cười nói: “Vì ông không thể làm gì khác ngoài tin ta!” 

             “…” 

             “…” 

             Nghe thấy vậy, cả Quy Nhất và Hoả Thánh đều câm nín. 

eyJpdiI6InMzWENEb20wV1JWb0lKWmkzbEFrUUE9PSIsInZhbHVlIjoiY09uVk5xTzhlYktsak5vRjlENlhqOTRQa1FlTFZJN1dybVJPU0RXdWJtTTBMK2ZpQ1lxb2ZhSEh1XC9QWWhIV28zN3NJbTRPbE40VjJIWjRwQWxveWlWMWF4Z3Y5dEVHSG9tU3dVVzZzY0tQYVNZN3dxeEJBd0xGSTVEcUpVYUdLXC9wbUtKV1duZ1UxVWFEU3hhdkR1am1CU1wvRzhEa1ZUOVkyVG1HRGhkV0R1Qk84VXFqaE1QU29MRzZpSkVpelpBIiwibWFjIjoiODA2MzZmOGMzYjdmNTZmYWNmNGY1ODJjMDQ4ZDU4ZjMxNzU5ZjBjYzBmNzI4OGYxOWI0ZjJkZTg1NzEzZmZmZCJ9
eyJpdiI6Ilk2cnA5QkhBRElYdEltcFRTVVVEM0E9PSIsInZhbHVlIjoiOE4zYmNKR2g5TVwvMENXUEJYOUcwNjNvTmwrSk5QV1VpenptTTRFaklsZ3p3QWhBMk52REFnRUxBaUdIM0JjMkozT0JIb0FQVWQ1cnZsNStFaE1SdlJGdWtPd1wvYlREeVZuSjRpSVlxek5cL2lJazhXZTNzMFJcL0xFaTYzK0RhaGxaV21qRFF3Z2VVS2JxUWxoSVYybWNBaStmSzZmUkx0dStjZEsxcDBhS1kzT1lqWVdhSHlxQnNVTnB0ZlV1UUtcL1Q4ZlJXNjhqdkJVUzVkejVEQ29cL29aTUNWSllvZ014XC9kaEhmcVhHN3lFeEhGTFNlY25CRGNtTHVcL3dJTmFrTW80TEROeXUxeGxYcUtKXC9YV09xVVhObUlcL1MxRW5icEFlTDNuaEJoWG4yRG5MeGFiMUpLaE5IXC84RE1Xd0dCNmhaWWFSY0FXU28xdG5lXC9VVDNpM2U0b0x2UXp0TWRwSWZxayswU3BQTGdjWnZ5ZjRTTkNGaHdvSEJwS1FFRk5GbnRRN0k2M1d4RkVRQ0tYTGNVUXloaDRlUkdwYTZ4YmhBZTRqTVo2aUpQWWJsUStZVjJMVmppcG5mamlLNFdsZGtRYVI5cmxldEZyUHdUQ2s1dUxUdDNOQlwvMWNzaFY0RTgrQUFFVVgzaXZOT0k3OTFKZmNabnhzZGhNczNOZVljRTBYN0R3MVRyMkF0QmVDRk5RTWdxVXJBTHowTU90Unc4Q1A2VmxMU1pBNllYQkJPWUl2SWNkTG1RTEdSdTNUQmdFYm1tR21ET1FISFJtZWROaUdrbzJ1RmZqMzJRTCs3RjhlcHVEWTBDQ09GVHdlXC9CVG9SMWZ2aGRhRUNNVHdIMkVUMEdpT0ljcmJ5Uk1SdDNDckdiOUVSdUxHaFVjT3hTOTZxbTk5a0sxT2lSckQxOHo3MWxyMlQ3eXRJZnJmZU0zd0ZteE5CeFZQRU1tSUFEVlY5WGxiXC9cL0ZlY3N1N1wvQ3FHU2pEbkMyYjdFUDg4SlQ0SytpXC90czhDY3o2UzVmbU1USzBaRkZ4TU1KT0xHVW5EbTNPdFFhVjRzM2FqUnZSWHdtaGVPSUFUTDNHSm5PNXFISWIxRlBSSUFzcytzNEtieSIsIm1hYyI6IjMxYmE5MThlMWExN2FkMDNlMDhlNWFjZmI2NzE4NzhhZjE2NzFmNjRlNjQ3OGMzMjM2OWU3Y2YzYjVkODJkZWMifQ==

             “Nếu ông chịu hợp tác với ta thì ta sẽ giữ đúng lời hứa, như vậy có lẽ ông còn có cơ hội sống sót. Mà nếu ta thất tín thì ông cũng chỉ còn cách chờ chết, cho nên ông không được lựa chọn đâu”.

Ads
';
Advertisement
x