Mục Vỹ nói tiếp: “Trước đó, ông may mắn gặp được một đệ tử ở Hoả Hành Sơn có thiên hoả trong người, khéo ông có thể ra ngoài được. Nhưng giờ, ta đã đưa ông rời khỏi đó rồi nên vận may của ông đã hết, chỉ còn ta thôi”.
“Ta cũng không bắt ông phải đồng ý ngay, chúng ta vẫn còn thời gian mà”.
Dứt lời, Mục Vỹ đã rời khỏi Tru Tiên Đồ.
“Ngươi dám chắc ông ta sẽ đồng ý ư?”
Quy Nhất hỏi.
“Chỉ cần ông ra vẫn muốn trở thành cường giả tuyệt thế thì kiểu gì cũng tìm và cầu xin ta để cùng hợp tác với nhau”.
“Chậc! Mặt dày thật đấy!”
…
Thời gian chầm chậm trôi qua, mấy ngày vừa rồi, Mục Vỹ chỉ chuyên tâm nghiên cứu Bất Diệt Huyết Điển, rảnh rỗi thì tán ngẫu với dì Lâm và Phần lão cho qua ngày.
Muốn đột phá cảnh giới Sinh Tử thì cần có lĩnh ngộ vào lúc giữa ranh giới của sống chết, chứ không phải vất vả tu luyện.
Cho nên trong khoảng thời gian cuối cùng này, Mục Vỹ cũng chỉ tập luyện võ kỹ, còn lĩnh ngộ vào lúc sinh tử kia thì phải chờ vào trận thôi.
Đây cũng chính là lý do vì sao hắn muốn tham gia đại chiến Bách Giới.
Nơi quy tụ các thiên tài ư?
Giết người để tích điểm ư?
Đấu lôi đài tranh bá sao?
Đây đều là những thứ mà Mục Vỹ đang cần nhất.
Dù tất cả những người tham gia đại chiến Bách Giới đều là mãnh thú, nhưng hắn sẽ là con dã thú mạnh nhất trong số đó.
Vua của muôn loài!
Hôm nay, khi Mục Vỹ đang ngồi dùng bữa với dì Lâm và Ngưu Oa thì chợt có một truyền âm vang lên bên tai hắn.
“Mau về đi thôi!”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ biết điều hắn mong chờ cuối cùng đã tới rồi.
“Dì Lâm, Ngưu Oa, hai người bảo trọng nhé!”
“Vỹ ca, khi nào về, nhất định huynh phải tìm ta uống rượu đấy!”
“Yên tâm, đến lúc đó, nếu ngươi mà chưa đột phá lên cảnh giới Thông Thần là ăn đòn đấy!”
“Chắc chắn rồi!”
Dì Lâm nhìn Mục Vỹ rồi quan tâm dặn dò: “Tiểu Nhị à, nhớ cẩn thận nhé!”
“Dạ dì Lâm, dì yên tâm, con vẫn còn muốn ăn cơm dì nấu lắm!”
“Ngoan, khi nào về, dì Lâm sẽ nấu một bàn toàn món con thích!”
“Vâng!”
Sau khi tạm biệt hai mẹ con dì Lâm, Mục Vỹ đi đến phòng của Phần lão rồi chắp tay.
Sau đó, hắn lách mình một cái đã hoá thành một điểm sáng rồi biết mất khỏi Hoả Hành Sơn.
Lúc này, có hai người đang đứng chắp tay trên đỉnh núi của Hoả Hành Sơn.
“Hắn đi rồi!”
“Phải đi chứ!”
Hai cha con Hoả Lân và Hoả Vũ Phượng thì thầm với nhau.
“Vũ Phượng!”
“Dạ?”
“Ta biết con không dứt tình với cậu ta được, nhưng con phải biết là người này mai sau không bay lượn khắp cửu thiên thì cũng chết oan chết uổng, trong bất cứ trường hợp nào, con cũng không bảo vệ cậu ta được đâu”.
“Con hiểu ạ!”
Hoả Vũ Phượng ngẩng mặt lên rồi miễn cưỡng nói: “Cho nên con chỉ muốn nhìn hắn từ xa để xem hắn phát triển mạnh mẽ đến mức nào thôi!”
Thấy con gái mình như vậy, Hoả Lân chỉ biết cười trừ.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang bay trên không trung của tiểu thế giới Ngũ Hành, và cảm nhận các cơn gió mạnh.
Giờ hắn đã ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, quan trọng hơn là hắn đã thu nạp được nguồn gió, nên so về tốc độ thì hắn chẳng thua gì cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất.
Lúc này, Mục Vỹ đang buông thả bản thân.
Tự do cảm nhận các cơn gió lớn!
Lần này, hắn đã định trước là phải ngông cuồng rồi.
Để đại chiến Bách Giới phải ghi nhớ cái tên Mục Vỹ!
“Đại chiến Bách Giới, Mục Vỹ ta đến rồi đây!”
Mục Vỹ hét lên rồi hoá thành một vì sao, sau đó biết mất.
Tại Ngũ Hành Thiên Phủ ở thành Ngũ Hành.
Rất nhiều người đang tập trung trước quảng trường.
Có cả trăm người đứng cạnh Đế Văn.
Bọn họ chính là các đệ tử thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ tham gia vào đại chiến Bách Giới lần này.
Người có thực lực yếu nhất cũng là tầng thứ bảy cảnh giới Vũ Tiên, còn mạnh nhất là Ngũ Hành Thạch Thương, tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử.
Lần trước, y đã từng tỉ thí với Mục Vỹ một quyền. Nhờ có gặp duyên kỳ ngộ nên dù bị thương nặng, nhưng Ngũ Hành Thạch Thương lại đột phá giới hạn của mình và lĩnh ngộ sinh tử nên đã tiến vào tầng thứ nhất cảnh giới này.
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Một tiếng xé gió vang lên, Mục Vỹ đã xuất hiện.
“Xin lỗi, ta đến muộn”.
“Về chỗ đi!”
Đế Văn nhìn Mục Vỹ rồi gật đầu, không nhiều lời.
Trong mắt ông ta có vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Mới có mấy tháng không gặp mà trông Mục Vỹ đã khác hẳn rồi.
Sự thay đổi này không nằm ở thực lực, mà là về thể chất.
Nhưng cụ thể là ở đâu thì Đế Văn không nói rõ được, nhưng rõ ràng là có.
Đế Văn nhìn mọi người ròi nói: “Lần này, một trăm người các ngươi sẽ đại diện cho Ngũ Hành Thiên Phủ ta tham gia đại chiến Bách Giới, tất cả đều là thiên tài, nhưng vẫn phải nhớ một điều là luôn ưu tiên giữ tính mạng trước”.
“Các ngươi phải biết rằng mình là cường giả đỉnh cấp rất rất mạnh ở tiểu thế giới Ngũ Hành, nhưng so với bạt ngàn các tiểu thế giới ngoài kia thì chưa thể coi là xuất sắc được, rõ chưa?”
“Rõ!”
Nghe Đế Văn nói vậy, mọi người bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất