"Mục Vỹ dẫn đội ư? Thạch Thương sư huynh đã đột phá cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, tại sao đội trưởng không phải Thạch Thương sư huynh thế ạ?"
"Đúng đấy ạ, mặc dù trước đây Thạch Thương sư huynh từng thua Mục Vỹ nhưng bây giờ ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!"
"Phải đấy! Đại Đế nghĩ gì vậy chứ!"
Lời tuyên bố của Đế Văn làm đám đông dấy lên một trận xôn xao.
Lúc trước Thạch Thương quả thật thua dưới tay Mục Vỹ, nhưng mấy tháng gần đây y đã đột phá đến tầng một của cảnh giới Sinh Tử, thực lực tăng lên đáng kể, ai mạnh hơn vẫn còn là ẩn số.
Hơn nữa, dù gì Thạch Thương cũng là đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ, quyền cao chức trọng, uy quyền không đùa được, tại sao bây giờ phải nghe lời một kẻ ngoại lai chứ?
"Im lặng!"
Nghe thấy tiếng bàn luận ầm ĩ phía dưới, Đế Văn lạnh lùng quát.
"Các ngươi muốn làm phản à! Ai không nghe thì có thể ra ngoài, Đế Văn này tuyệt đối không ép!"
Mọi người nghe vậy thì câm như hến.
Không ngờ lão tổ tông nói thẳng tên mình ra luôn, giờ họ nào dám tiếp tục chống đối.
Thấy mọi người đều trật tự, Đế Văn nhìn Mục Vỹ nói: "Mục Vỹ, nếu thấy đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ nào không nghe lệnh của cậu thì giết không tha!"
"Rõ!"
Mục Vỹ gật đầu, đáp.
Trong chuyến đi Tứ Nguyên Phong Địa này, thứ hắn cần không phải sự trợ giúp của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ, có điều nếu như những người này dám cản chân hắn thì hắn không ngại giết hết cả đám.
Lần này, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng muốn đột phá đến tầng một cảnh giới Sinh Tử trong Tứ Nguyên Phong Địa này để chuẩn bị trở về tiểu thế giới Thương Hoàng.
Tính ra Mục Vỹ đã rời khỏi tiểu thế giới Thương Hoàng được mấy năm rồi.
Không biết mọi người trong Huyết Minh ra sao.
Mặc dù ban đầu hắn khiến Vỹ Lang bị thương nặng bằng Đại Sách Mệnh Thuật, theo lý thuyết phải mất đến trăm năm để hồi phục nhưng dù gì y cũng có liên quan đến thượng giới, ai biết tiên môn trên thượng giới có giúp gì y không.
Tất cả mọi khả năng đều có thể xảy ra nên hắn phải lên kế hoạch cho trường hợp xấu nhất.
"Chúng đệ tử xin tuân theo mệnh lệnh của lão tổ!"
Lúc này, Ngũ Hành Thạch Thương đứng ra, nói với vẻ cung kính.
"Ừ!"
Đế Văn bình tĩnh hơn chút ít, ông ta nhìn những người còn lại rồi hừ lạnh: "Những gì cần dặn dò ta đã nói hết rồi, các ngươi nghe lời Mục Vỹ thì sống, không thì chết cũng không ai nhặt xác cho đâu".
Mục Vỹ nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Như thế khác gì lão tổ này đang rước phiền toái cho hắn đâu.
Ông ta càng nói, đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ càng ghét hắn.
"Xuất phát!"
Đế Văn quát lớn, sau đó vung tay, một vòng xoáy ầm ầm hiện ra sau lưng ông ta.
Mục Vỹ có thể cảm giác được vòng xoáy ấy như có mối liên kết chặt chẽ với nơi thâm sâu trong Ngũ Hành Thiên Phủ.
Có lẽ Ngũ Hành Thông Linh Trận không phải nằm tại quảng trường này, toàn bộ tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ có một trận pháp như thế, Ngũ Hành Thiên Phủ không nâng như nâng trứng mới là lạ.
Dần dần, vòng xoáy biến thành một cánh cổng năm màu với đường kính trăm mét, năm màu sắc xoay chuyển liên tục.
Đế Văn vỗ tay, tiếng nổ ầm ầm vang lên, trận pháp dịch chuyển năm màu kia bỗng nhiên đứng yên, tỏa ra hai luồng sáng chói lóa.
Cửa trận pháp dịch chuyển năm màu xoay tròn, năm đường vân mở rộng làm phát ra tiếng cạch cạch.
"Trận pháp dịch chuyển này nhiều lắm là đưa người đến những tiểu thế giới khác thôi chứ đâu khai thông với thượng giới được!", Mục Vỹ thầm nói trong lòng.
"Khai thông với thượng giới ấy hả? Tiểu thế giới không làm được đâu, chỉ có đại thế giới thôi, không là dù khai thông được, bị người của đại thế giới phát hiện thì sẽ tan nát ngay thôi!"
Quy Nhất cười ha ha: "Ngươi cũng biết rồi đấy, người của đại thế giới Vạn Thiên khinh thường võ giả tiểu thế giới lắm, người đến từ bên dưới không có thực lực thì không có địa vị gì cả!"
"Ta biết chứ!"
Mục Vỹ không nói gì thêm.
"Đi thôi!"
Đế Văn xung trận ngựa lên trước, tiến vào trận pháp dịch chuyển.
Cùng lúc đó, một trăm đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ cũng theo sát.
Cuộc chiến Bách Giới không hạn chế số lượng nhưng hạn chế tuổi tác. Võ giả dưới 50 tuổi bất kể là cảnh giới thân xác hay Linh Huyệt đều được phép tham gia.
Nhưng làm gì có chuyện các tiểu thế giới ngớ ngẩn làm vậy.
Đệ tử thiên tài dưới cảnh giới Vũ Tiên mà vào đó thì chỉ có nước đưa đầu cho người ta chém thôi.
Ngay khoảnh khắc đi vào trận pháp dịch chuyển, Mục Vỹ thấy trời đất quay cuồng như lạc vào nơi thời gian và không gian đảo lộn, xoay tròn một cách mất kiểm soát, hoàn toàn không thể khống chế nổi.
May mà tình trạng này không kéo dài bao lâu.
Khoảng nửa canh giờ sau, cảnh vật phía trước từ từ hiện rõ.
Từng bóng người xuất hiện trên một mảnh đất mênh mông vô bờ.
Nơi này rộng đến mức tưởng chừng không thấy cuối, trông nó như sa mạc vàng ươm, nhìn lên trên là bầu trời tối mịt làm người ta mơ màng.
Đứng trên nền đất, bấy giờ Mục Vỹ mới cảm giác mình đã đứng vững.
Nhưng khi xoay người lại, hắn thấy mấy người sau lưng đều chịu không nổi.
Người thì nôn lên nôn xuống, người thì mặt xanh như tàu lá chuối.
Hầu hết bọn họ đều lần đầu đi trận pháp dịch chuyển này nên chưa kịp thích nghi.
Mục Vỹ biết rằng đó là do trận pháp dịch chuyển này có tuổi rồi.
Ở đại thế giới Vạn Thiên có một số trận pháp dịch chuyển tinh vi mà kể cả võ giả tay trói gà không chặt vào trong cũng thong dong như đi trên đất bằng, huống gì là võ giả cảnh giới Vũ Tiên.
"Bảo các ngươi lo tích cực tu luyện đi mà không nghe, nghỉ ngơi chút đã!"
Đế Văn nhìn đám đệ tử khổ sở đằng sau, hừ lạnh.
"Lão tổ đừng giận, đây là lần đầu bọn đệ tử đi trận pháp dịch chuyển này nên chưa quen cũng là điều dễ hiểu!"
Bạt Thiên lão tổ vội vàng khuyên giải.
"Hừ!"
Đế Văn hậm hực hừ, không quan tâm đến những người khác mà dẫn Mục Vỹ và Thạch Thương đi về phía trước.
Giờ đây, trên mảnh đất rộng bao la này đang tập trung rất nhiều người, mỗi người muôn hình muôn vẻ, náo nhiệt như có một lễ hội đang diễn ra tại đây.
Những ai có thể nổi bật giữa một trăm nghìn người này mới thật sự là thiên chi kiêu tử lẫy lừng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất