"Đồ đần độn!"
Thấy vẻ mặt đó của y, Mục Vỹ cười khẩy mắng.
"Đần độn?"
Thạch Thương hét ầm lên: "Mục Vỹ, việc của ngươi lúc này là phải nghĩ cách chạy khỏi đây chứ? Nếu không, tất cả đều phải chết tại đây đấy!"
"Tất cả đều phải chết? Chưa chắc đâu!"
Mục Vỹ cười ha ha, trả lời không nhanh không chậm: "Ngươi dẫn một đống người tới đây, còn ta chỉ có một mình thì sợ gì?"
"Ngươi! Mục Vỹ, ngươi đừng quên lão tổ tông đã dặn ngươi thế nào, ngươi là đội trưởng tiểu thế giới Ngũ Hành chúng ta, ngươi không làm thì ai làm?"
"Bộ thích bị người khác chê đần độn hay gì?"
Mục Vỹ nhếch mép: "Lúc nãy còn đòi bỏ rơi ta, giờ thì bảo ta dẫn các ngươi đi trốn, ngươi không đần thì ai đần?"
"Ngươi..."
"Ồn quá!"
"Hôm nay cả hai ngươi đều chạy không thoát đâu!"
Tử Vô Tẫn lạnh lẽo cười: "Không ngờ vừa mới tới Tứ Nguyên Phong Địa là bắt được cả đám đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ các ngươi rồi, vui quá đi mất!"
Gã mới nói câu này xong thì tiếng đánh nhau vang lên ngay.
"Mục Vỹ, nộp mạng đi!"
Tử Vô Tẫn xông về phía Mục Vỹ, Lôi Phong và Trí Nhạc đại sư cũng xúm lại.
Lần này họ quyết không cho Mục Vỹ có cơ hội chạy trốn.
Tại một bên khác, Song Thư Vũ đối đầu với Thạch Thương.
Tử Vô Tẫn và hai người kia thèm thuồng bảo bối của Mục Vỹ còn y thì không quan tâm mấy.
Chỉ có thứ duy nhất mà y hứng thú là điểm số của Thạch Thương.
Không lâu sau, sa mạc bị bao trùm bởi tiếng đánh nhau ầm ĩ.
Có điều những người đang trong trận chiến đều không mảy may phát hiện mặt cát sau khi phát nổ bởi cuộc chiến giữa Mục Vỹ và Bạo Thiên Minh đang có sự thay đổi kì lạ.
Mặt cát cách đó hơn mười dặm bắt đầu lún xuống từng chút một như cát chảy, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ngay thời điểm cát lún xuống thì đồng thời những con cự mãng toàn thân đầy hoa văn màu vàng nhạt cũng chui lên từ mặt đất rồi nhanh chóng bò lại gần trung tâm đám đông.
Từ trên nhìn xuống, có thể thấy rõ các chấm nhỏ màu đen đang từ từ di chuyển lại gần khu vực chiến đấu của mọi người, xung quanh là chi chít những sợi tơ đang vòng lại tất cả chấm đen như cỏ hoang mọc dày đặc trên cánh đồng.
Có điều giờ đây cả hai phe đều chỉ chú tâm vào cuộc chiến, không một ai chú ý đến sự khác thường ấy.
Mục Vỹ cũng hơi yếu thế trước sự tấn công dồn dập của ba người Tử Vô Tẫn, Lôi Phong và Trí Nhạc.
Nhưng giữa lúc này, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Các đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đang cùng nhau chiến đấu đều rơi vào thế bí, không thể phản kháng nổi nữa.
Đúng lúc đó, một tiếng gào thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
Tiếng hét ấy xé tan bầu trời, ẩn chứa nỗi tuyệt vọng cùng cực mà bất cứ ai cũng cảm nhận được.
Sau tiếng phập, một con cự mãng cao trăm trượng vươn người lên trời, cắn người trong miệng văng máu tung tóe rồi ực một tiếng, tên đệ tử nọ bị nó nuốt xuống bụng.
Máu bắn ra khỏi miệng con cự mãng.
Một đệ tử đang đứng phía dưới bị máu văng đầy người.
Hắn ta đứng sững như trời trồng.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tên đệ tử kia đang giao thủ với hắn ta cơ mà, sao bỗng dưng chết rồi?
Nhưng đệ tử này chưa kịp né tránh thì tiếng vù vang lên, hắn ta đã bị cự mãng nuốt chửng.
Cảnh tượng này thật sự quá rúng động.
"Tản ra mau, tản ra mau!"
Thấy cảnh này, Thạch Thương hốt hoảng quát.
Nhưng giờ đây nào còn chỗ để tản ra được nữa.
Khu vực xung quanh đã bị vô số cự mãng bò dưới đất xâm chiếm rồi.
"Chết tiệt!"
Tử Vô Tẫn thấy vậy thì nét mặt trở nên lạnh lùng.
Ba người họ mà cùng nhau ra tay thì Mục Vỹ đằng nào cũng chết, thế mà lại có một đám cự mãng xuất hiện ngay lúc này.
Nhưng Mục Vỹ bỗng nhoẻn môi khi nhìn thấy đám cự mãng.
Có những con cự mãng này chen ngang thì ba tên kia muốn giết hắn đã khó lại càng khó.
"Ba vị, e rằng lần này ba vị sẽ chịu tổn thất rất lớn đấy!"
Mục Vỹ cười khẽ, không quan tâm đến ba người mà xông thẳng vào trong đám đông.
"Muốn chạy à? Quay lại đây!"
Thấy hắn chạy đi, Tử Vô Tẫn vỗ tay xuống.
Nhưng chưa đợi gã ngưng tụ xong chân nguyên thì có tiếng xì xì phát ra từ sau lưng, Tử Vô Tẫn lập tức xoay người tung chưởng.
"Chết tiệt!"
Trong chốc lát, hàng loạt cự mãng dài trăm trượng ồ ạt nhào tới như châu chấu, gã không thấy bóng dáng Mục Vỹ đâu nữa.
Cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vỹ tránh thoát sự tấn công của một con mãng xà và vung kiếm chém một nhát.
Tiếng keng vang lên, vầng sáng vàng nhạt hiện ra quanh thân cự mãng.
Không ngờ nhát kiếm của Mục Vỹ không thể đâm thủng lớp phòng ngự của nó.
"Sao có thể!"
Khung cảnh này làm Mục Vỹ sững sờ.
Kiếm Thiên Minh là Hư Tiên Khí tứ phẩm cơ mà, chém một nhát thôi là võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười đi đời nhà ma luôn chứ đừng đùa.
Không thể tin được Hoàng Văn Cự Mãng này có thể chống lại nó.
Đúng là không tưởng tượng nổi.
"Diệt Sinh Thất Kiếm!"
Bảy đạo kiếm ấn lao về phía Hoàng Văn Cự Mãng.
Sau nhưng tiếng keng keng keng liên hồi, cuối cùng bụng của Hoàng Văn Cự Mãng cũng bị chém trúng, chảy máu.
Đã chém trúng, Mục Vỹ thừa thế xông lên, tiếp tục bằng một hỏa quyền.
Cuối cùng cũng chết rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất