Mục Vỹ nhìn xác Hoàng Văn Cự Mãng, thở phào nhẹ nhõm.
Tốn biết bao công sức mới giết được một con cự mãng, tuy khả năng tấn công của nó không quá mạnh nhưng phòng ngự thì không đùa được đâu.
Tiếng xì xì lại truyền đến, Mục Vỹ chưa kịp thở dốc thì lại có tiếng xì xì vang lên, lại một con Hoàng Văn Cự Mãng tiếp cận hắn.
Nhưng con Hoàng Văn Cự Mãng dài ngót nghét hai trăm trượng này rõ ràng có vẻ mạnh hơn con dài trăm trượng trước đó nhiều.
Quan trọng nhất là con cự mãng kia vừa lao tới thì mười mấy con khác cũng bám theo sau.
Tình hình Mục Vỹ bây giờ xem như ổn lắm rồi, những người xung quanh bị bao vây không thấy mặt mũi đâu.
Thật sự là quá nhiều cự mãng.
Tấn công không phải ưu thế của nó nhưng khổ nỗi phòng thủ quá chắc chắn.
Đám người dần dần bị tách ra.
Một võ giả phải đối đầu với ít nhất mười mấy con Hoàng Văn Cự Mãng, đã thế số lượng cự mãng còn đang ngày một tăng.
Lúc này đám Hoàng Văn Cự Mãng nhiều vô số kể đã hoàn toàn phong tỏa khu vực này.
"Chết tiệt!"
Trước tình huống đó, số đệ tử chết càng ngày càng nhiều.
Nhưng Hoàng Văn Cự Mãng đã đông nay lại càng đông hơn, trong lòng Tử Vô Tẫn vô cùng sốt ruột.
Người thong thả nhất bây giờ chính là Mục Vỹ.
Chạy trốn đương nhiên là nghề của hắn rồi.
Có điều đám cự mãng này muốn giết hắn cũng không được đâu.
Đám Tử Vô Tẫn và Lôi Phong đang vội vàng cứu đám đệ tử phe mình, nào còn thời gian quan tâm đến Mục Vỹ.
Lúc này đây, cả võ giả bốn tiểu thế giới lẫn đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đều chả liên quan gì tới hắn.
Chết càng tốt!
Trong lúc tránh né, Mục Vỹ không ngại đánh lén trong lúc bọn đệ tử đối chọi với Hoàng Văn Cự Mãng để kiếm điểm.
Tất nhiên mấy người Tử Vô Tẫn cũng thấy Mục Vỹ chơi xấu, bọn họ vô cùng tức giận.
"Võ giả tiểu thế giới Tử Viêm nghe lệnh, tập trung lại bên cạnh ta!"
Tử Vô Tẫn gầm thét ra lệnh.
Câu vừa dứt, rất nhiều người chạy lại gần gã.
Nhưng có vài người đã chết trong lúc chạy tới chỗ Tử Vô Tẫn.
Cuối cùng, chỉ còn mấy chục người ở cạnh gã.
Mấy chục người này lấy Tử Vô Tẫn làm trung tâm xếp thành một vòng tròn làm hộ trận, gã ở chính giữa trận pháp điều khiển, nhất thời bọn cự mãng không thể phá vỡ trận pháp.
Cùng lúc đó, ba người, Lôi Phong, Song Thư Vũ và Trí Nhạc cũng bắt chước theo, kêu gọi đám đệ tử vây quanh mình.
Thạch Thương thấy cảnh này cũng không cam thua thế, tụ tập các đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ còn sống sót lại.
Trong chớp mắt, võ giả năm tiểu thế giới hình thành năm vòng tròn nhỏ và dựng lá chắn bảo vệ, mấy người Tử Vô Tẫn ở trung tâm điều khiển trận pháp.
Lần này, đám Hoàng Văn Cự Mãng điên cuồng dồn vào tấn công năm nhóm nhỏ kia.
Qua một lúc, càng ngày càng có nhiều cự mãng chết nhưng năm nhóm nhỏ của năm người hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.
Người gặp họa lúc này ngược lại là Mục Vỹ!
Năm thế lực lớn dồn về một chỗ, cả sa mạc chỉ còn lại một mình Mục Vỹ vì vốn đâu có ai hợp tác với hắn.
"Ha ha!"
Tử Vô Tẫn nhìn Mục Vỹ, phá lên cười: "Xem ra bọn ta không cần tự mình ra tay giết ngươi vì đã có đám cự mãng này ăn ngươi rồi".
Mục Vỹ cũng đau đầu vô cùng.
Người của năm tiểu thế giới hình thành trận doanh của riêng mình, những con cự mãng kia đâu đâu cũng có, nhào tới tấn công thì hắn có muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Ta không tin không phá được các ngươi!"
Mục Vỹ hừ lạnh rồi giơ hai tay lên, ba thiên hỏa hóa thành ba quả cầu lửa nện thẳng vào bọn họ.
Ầm ầm ầm...
Hỏa cầu nổ tung, mười mấy con cự mãng bị biển lửa nhấn chìm phát ra tiếng rít gào thê lương khiến người ta run sợ.
Tuyệt vời!
Thấy cảnh này, Mục Vỹ hăng hái hẳn.
Hóa ra mấy con này không phải là bất khả chiến bại.
Lửa!
Bọn chúng sợ lửa.
Hiểu được điều này, Mục Vỹ tiến lên một bước và bao phủ hai tay bằng ngọn lửa nóng rực.
Hành động của hắn nhận lại ánh nhìn thù hận từ đám Hoàng Văn Cự Mãng, thế nhưng tất cả bọn chúng đều không dám bén mảng tới gần.
Vài con không sợ chết, vừa lại gần Mục Vỹ đã bị lửa quanh thân hắn đốt cháy.
Cuối cùng, chúng biến thành tro bụi.
Không ai ngờ rằng đám cự mãng có khả năng phòng ngự đáng gờm này sợ lửa.
Mà dường như chúng rất sợ thiên hỏa, vừa dính chút thiên hỏa thôi là toi mạng luôn.
Có điều Mục Vỹ chỉ đe dọa đám cự mãng chứ không tàn sát dữ dội.
Phải đợi trò vui nữa chứ.
Những con cự mãng kia chỉ cần không ngốc là biết chắc chắn sẽ nhận lấy cái chết nếu dám tấn công hắn.
Nhưng còn các nhóm nhỏ kia thì chỉ biết phòng vệ mà thôi.
Đúng như dự đoán, trong chốc lát đám cự mãng chuyển hướng công kích năm nhóm nhỏ một cách bạo tàn.
Thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Tử Vô Tẫn cứng đờ.
Ai mà tin được đám cự mãng không sợ trời không sợ đất này sợ lửa chứ?
"Khốn nạn, tức chết đi được!"
Tử Vô Tẫn vô cùng điên tiết.
Tình thế đảo ngược hoàn toàn, giờ thì bọn họ bị giam cầm, còn Mục Vỹ thì được thiên hỏa bảo vệ, chẳng sợ gì.
Thậm chí đám cự mãng còn cố ý vô tình né tránh hắn nữa chứ.
Làm gã tức ói máu!
"Mục Vỹ, Mục sư huynh, qua đây giúp bọn ta mau lên!"
Đúng lúc đó, Thạch Thương chợt hét lên: "Bọn ta sắp không trụ nổi rồi, đều đến từ tiểu thế giới Ngũ Hành cả mà, giúp bọn ta đi chứ!"
Giúp?
Yêu cầu của Ngũ Hành Thạch Thương làm Mục Vỹ thật sự rất muốn cười.
"Xin lỗi nhé!"
Hắn ra vẻ đau khổ: "Ta là đệ tử Hỏa Hành Sơn chứ có phải đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đâu mà giúp các ngươi? Hình như ta đâu có lý do nào để giúp!"
Dứt lời, Mục Vỹ lạnh lùng nói với Ngũ Hành Thạch Thương: "Ban nãy ngươi còn gạt ta ra ngoài không chút do dự cơ mà, giờ ta không ra tay với ngươi là đã nhân từ lắm rồi".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất