“Mình đứng thứ ba mươi hai rồi cơ à!”
Trông thấy thứ hạng của mình, Mục Vỹ ngẩn ra.
Vị trí ba mươi hai, hơn 1600 điểm.
Như vậy chứng tỏ đã có hơn ba mươi nghìn người chết rồi.
Đó là còn chưa kể đến các võ giả bị quái thú ở Tứ Nguyên Phong Địa giết hay chết ở trong tuyệt địa.
Có lẽ ít nhất đã có bốn mươi nghìn người bỏ mạng ở đây rồi.
Người đứng ở vị trí thứ nhất đã tích được một số điểm khủng khiếp lên tới 4800 điểm.
Một người mà có thể giết được 4800 người, đúng là đáng sợ!
“Mục Vỹ, ta đã cho ngươi điểm rồi, giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa rồi đấy”.
Lôi Phong hừ một tiếng rồi nói.
“Lời hứa gì cơ?”
Mục Vỹ ngẩn ra rồi nói “Thực hiện lời hứa gì? Ta có hứa hiếc gì với các ngươi đâu?”
“Ngươi…”
Nghe thấy vậy, Lôi Phong lập tức nổi sung.
Rõ ràng Mục Vỹ đang định chơi xấu.
“Ngươi định ăn quỵt đấy à?”, Tử Vô Tẫn cũng biết có thể họ đã bị Mục Vỹ chơi xỏ rồi.
“Quỵt? Quỵt cái gì? Ta chỉ biết bốn tiểu thế giới lớn các ngươi định bắt tay nhau để giết ta thôi, nhưng giờ lại bị ta nhốt lại, cứ tưởng thế nào chứ!”
“Chết tiệt!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, bốn người kia lập tức nổi điên.
“A di đà phật, người xuất gia không được nói dối, Mục thí chủ, ngươi…”
“Ngươi mới là cái loại nói dối như cuội đấy! Con lừa kia, người ở tiểu thế giới Di Lặc các ngươi mặt còn dày hơn cái thớt. Đừng tưởng ta không biết, các ngươi chính là loại người ăn thịt người ta không nhả xương”.
Nghe thấy vậy, Trí Nhạc biến sắc mặt, nhưng chỉ thở mạnh một hơi.
Duy chỉ có Song Thư Vũ là đứng tại chỗ im lặng.
“Mục Vỹ, ngươi hãy nhớ một điều, ngươi chỉ có thể giữ số điểm ấy của chúng ta ở đây thôi, sớm muộn gì thì ta cũng lấy lại”.
Nghe thấy thế, Mục Vỹ loé lên ý cười trong ánh mắt.
“Tiếc là ngươi không có cơ hội ấy đâu!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, biển lửa ở xung quanh đã kéo tới, đám người của Ngũ Hành Thiên Phủ kẻ chết, người bị thương, rõ ràng là sắp không cầm cự được nữa.
Khi thấy cảnh tượng ấy của Ngũ Hành Thiên Phủ, võ giả của bốn tiểu thế giới lớn biết chuẩn bị đến lượt mình rồi.
Nhưng họ không cam tâm khi phải chết ở đây.
Song dù có vậy thì họ cũng không làm gì được.
Họ không thể phá được các bức tường hình thành từ các con cự mãng.
Đại trận này mà vỡ thì họ cũng chết chắc.
Càng nghĩ, bốn người kia càng thấy tức giận.
Nhưng dù họ có tức nổ phổi thì cũng không làm gì Mục Vỹ được.
“Các vị, đi thanh thản nhé!”
Mục Vỹ xua tay, ngay sau đó các con cự mãng đã lao tới ngay.
Vù!
Song, đúng lúc này, lại có một tiếng xé gió vang lên, sa mạc như đổ cơn mưa lớn.
Nhưng đây không phải một cơn mưa bình thường, mà là các chất dịch màu vàng nhạt.
Các chất dịch thể ấy rơi xuống người người đám mãng xà vang lên tiếng xèo xèo, thịt trên người chúng như bị ăn mòn, sau đó là các tiếng kêu thảm thiết.
Đám mãng xà bắt đầu hoảng loạn, chạy lung tung, chúng thà nhảy vào biển lửa, miễn sao có thể tránh được các chất dịch ấy.
“Con người ngươi đúng là quá quắt, đã lấy được điểm rồi mà vẫn muốn giết người. Mục Vỹ, không ngờ ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Nghe thấy giọng nói đó, Mục Vỹ nghệt mặt ra.
Vì giọng nói này nghe rất quen.
Luân Vô Thường!
Các tiếng xé gió liên tiếp vang lên, hai bóng người đã xuất hiện hai bên người Mục Vỹ.
Cảm nhận được khí thế mỏng manh từ hai người đó, Mục Vỹ không chút do dự, một tay cầm kiếm, một tay xuất chưởng.
Bụp!
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, gần như ngay sau đó, Mục Vỹ bị hai người kia tấn công như bị sét đánh, các tiếng xẹt xẹt vang lên.
Cơ thể Mục Vỹ lập tức vặn vẹo, thân thể hoá rồng xuất hiện, vảy rồng xuất hiện trên hai cánh tay hắn, bấy giờ hai luồng sức mạnh tấn công hắn mới bị đánh bay.
Mạnh quá!
Một người trong số đó chắc ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử, người còn lại thì có lẽ ở tầng thứ hai.
“Luân Vũ, Luân Sơn Nhạc, cẩn thận một chút, đừng giết hắn!”
Đúng lúc này, có một giọng nói châm chọc vang lên, một người khác bước tới.
Đó chính là Luân Vô Thường.
Lúc này, Luân Vô Thường thu quả hồ lo trong tay lại, chất dịch màu vàng khắp trời đã biến mất, nhưng bầy Hoàng Văn Cự Mãng đã chạy hết sạch rồi.
“Mục Vỹ, mới gặp đây mà, không ngờ ngươi đã tâm cơ đến mức này rồi, đến nhóm Tử Vô Tẫn còn trúng kế của ngươi. Ngươi nói thử xem, ta có nên giết ngươi không!”
Luân Vô Thường nhìn Mục Vỹ với vẻ cười cợt.
“Ta nhớ ngươi từng kiêu ngạo bảo ta không cần nương tay với ngươi, nếu không sẽ không còn thú vị nữa đúng không?”, Luân Vô Thường cười lớn nói: “Ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ không nương tay với ngươi đâu, nhưng không biết hai người kia thì thế nào”.
Nói rồi, Luân Vô Thường nhìn sang hai người kia rồi ra hiệu cho họ ra tay.
Để giết Mục Vỹ thì hai người họ là đủ rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất