Lúc này, các võ giả của bốn tiểu thế giới lớn đều bước ra khỏi đại trận, họ nhìn Luân Vô Thường rồi chắp tay hành lễ.
“Bốn người các ngươi đúng là vô dụng!”
Luân Vô Thường không chút khách khí nói: “Cả đống người liên thủ với nhau mà không giết được hắn, đã thế còn suýt nữa bị hắn giết nữa chứ!”
Luân Vô Thường nói rất nặng lời.
Nhưng bốn người kia không dám phản bác một câu.
Vì Luân Vô Thường không chỉ có thực lực mạnh, ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử, mà sau lưng hắn ta chính là tiểu thế giới Luân Hồi.
Nếu họ dám bất kính với Luân Vô Thường thì hắn ta có thể dễ dàng giết chết họ ngay.
Cho nên bây giờ, họ cần phải nhún nhường một chút.
“Chờ xem náo nhiệt đi!”
Luân Vô Thường cười lớn nói: “Tên này rất ngông cuồng, hắn có thể nhốt được bốn người các ngươi thì chứng tỏ cũng có chút bản lĩnh, nhưng không biết bản lĩnh này lớn đến đâu”.
Nhìn Mục Vỹ đang bị Luân Vũ và Luân Sơn Nhạc đàn áp, Luân Vô Thường cười lớn rồi nói với giọng điệu hùng hồn.
Vừa nãy, khi Mục Vỹ đụng độ với Luân Vô Thường, hắn ta đã định sẵn án tử hình cho hắn rồi.
Không ngờ bây giờ lại trùng hợp như vậy.
Xem ra ông trời đã định Mục Vỹ phải chết trong tay hắn ta rồi.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ hít sâu một hơi rồi nhìn hai người ở phía trước với ánh mắt đầy sát ý.
Luân Sơn Nhạc thì hắn còn xử được, vì gã ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử nên hắn vẫn có thể đối phó được. Nhưng Luân Vũ lại ở tầng thứ hai, sức ép y gây cho hắn thật sự quá lớn.
So ra thì một chưởng của Mục Vỹ chỉ như đòn tấn công của một cậu thiếu niên với họ, nhưng một chưởng của họ thì chẳng khác nào lực mạnh của một người đàn ông cường tráng.
Không phải Luân Vũ cố tình thi triển sức mạnh ngang tàng, mà vì tu vi của y đã mạnh sẵn rồi.
Mỗi khi đột phá một tầng trong bảy tầng cảnh giới Sinh Tử đều có sự cách biệt rất lớn.
Trong đó, sự chênh lệch giữa tầng thứ ba và thứ tư của cảnh giới này là lớn nhất.
Trước Tam Chuyển Sinh, sau Tam Chuyển Tử, lĩnh ngộ từ sinh đến tử là một sự thay đổi hoàn toàn mới.
Cho nên với các tiểu thế giới lớn mà nói, cường giả có thể tiến vào tầng thứ tư cảnh giới Sinh Tử là đủ để coi là lão tổ rồi.
“Sao giờ, làm sao bây giờ?
Lúc này, Mục Vỹ đang không ngừng nghĩ cách.
Hắn đã biết rõ sức mạnh của Luân Vô Thường, hắn ta ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử, hơn nữa người này còn đến từ tiểu thế giới Luân Hồi, nơi đứng thứ tư trong vô vàn các tiểu thế giới.
Mục Vỹ không thể địch lại hắn ta được.
Hiện giờ, hắn không thể ngu xuẩn chiến đấu trong mù quáng được, mà phải nghĩ cách thoát thân.
May sao Luân Vô Thường khinh thường không thèm ra tay với mình, nếu không cả ba xông lên một lúc thì chắc hắn đã hộc máu rồi.
Mục Vỹ nhìn quanh với vẻ sát ý lạnh lẽo.
Hắn cần tìm một lối thoát.
“Không cần nhìn nữa đâu”.
Luân Vô Thường chợt nói: “Ta đã thiết kế đại trận ở xung quanh rồi, không ngươi tưởng nãy giờ ta ngồi chơi hay sao? Nghe nói ngươi ở tiểu thế giới Ngũ Hành có nghiên cứu sâu về trận pháp lắm, cho nên lần này ta đã chuẩn bị một bữa đại tiệc cho ngươi rồi!”
“Để đối phó với một võ giả ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên như ta mà ngươi phải hao tâm khổ tứ thế à?”
“Mình ngươi có thể hạ được bốn người kia, nên ta không muốn bị lật thuyền trong mương”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ cau mày.
Luân Vô Thường trông rất ngông nghênh, nhưng hoá ra lại cẩn thận như vậy, điều này khiến Mục Vỹ thấy rất ngạc nhiên.
“Chạy, chạy mau thôi!”
Song, khi thấy Mục Vỹ bị hai người kia áp chế quá mãnh liệt, chợt có một tiếng hét inh tai vang từ phía xa lại.
Ngũ Hành Thạch Thương!
Ban nãy, mọi người chỉ mải nhìn Mục Vỹ, mà quên mất Ngũ Hành Thạch Thương đã chuồn từ lúc nào.
Bấy giờ, khi thấy y dẫn theo một đống người quay lại, mọi người mới chú ý tới xung quanh.
“Sập rồi, mặt đất lún rồi, cát chảy, cát chảy!”
Cát chảy?
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều biến sắc mặt.
“Giản tán!”
Gần như ngay sau đó, Luân Vô Thường không còn quan tâm đến sự sống chết của Mục Vỹ nữa mà hạ lệnh ngay.
Sau tiếng hô rút lui của hắn ta, bấy giờ mọi người mới kinh hãi phát hiện.
Nhưng họ không đi được.
Mà bay cũng chẳng xong.
Sức mạnh không gian cũng đã hoàn toàn náo loạn.
Giờ mà xuyên không thì chẳng khác nào tự sát.
Nhưng sao lại thế này?
“Đi!”
Luân Vô Thường tiếp tục hạ lệnh, mọi người lập tức rút sang một bên khác.
Nhưng bây giờ, họ không thể chạy được nữa.
Cát bay khắp trời từ phía xa lại, sau đó điên cuồng tập trung ở trung tâm, đại trận mà Luân Vô Thường bố trí cũng đã sụp đổ.
Bão cát đã hình thành, bao trùm vị trí của tất cả mọi người.
Hơn nữa, theo xu hướng này thì có lẽ chỗ của mọi người sẽ là vị trí trung tâm của cơn bão.
Hỏng ăn rồi!
Thấy vậy, ai nấy đều có vẻ tuyệt vọng.
Bay không được, xuyên không cũng không xong, chỉ còn cách chờ chết thôi.
“Chết tiệt! Tất cả là tại ngươi, không thì ta đã có thể lọt vào tốp ba rồi, tại ngươi hết!”
Luân Vô Thường lạnh mặt nhìn Mục Vỹ.
“Dù có phải chết thì ta cũng phải giết ngươi trước đã”.
Dứt lời, Luân Vô Thường nối liền ngón cái và ngón trỏ của hai tay lại, tạo thành một kết giới hình vuông.
Bụp, tinh thể đó đã xuyên qua người Mục Vỹ, che phủ hắn hoàn toàn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất