Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy người mình như bị khống chế, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Tất cả đều bắt đầu tan biến.
“Luân Hồi Giới Pháp của Luân Hồi Các quả nhiên lợi hại!”, Tử Vô Tẫn lập tức ảo não nói khi trông thấy cảnh tượng này.
Luân Vô Thường ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử, lại còn am hiểu tuyệt kỹ của Luân Hồi Các, bảo sao là người được chọn.
Có lẽ cả đời này, bọn họ cũng không thể đuổi kịp hắn ta. Mai này, chắc hẳn hắn ta sẽ tiến vào đại thế giới Vạn Thiên và đột phá cảnh giới Tiên Nhân.
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không hề có tâm tư để nghĩ đến người tuyển chọn gì đó.
Lúc bị phong ấn hình vuông này chụp xuống người, Mục Vỹ chỉ thấy toàn bộ sức mạnh của mình đều đã bị khóa chặt.
Hắn như bị nhốt trong một cái lồng sắt kín mít, ngoài hắn ra thì xung quanh chỉ toàn là nước, nói chính xác hơn thì là sắt thép.
Luồng sức mạnh chặt chẽ ấy khiến hắn không thể cử động, mà chỉ có thể bị nhốt bên trong.
Cảm giác này gần như khiến hắn ngạt thở.
Kiểu ngạt thở này không phải là do không thể hô hấp, mà đến từ cảm giác chèn ép mạnh mẽ ở bên trong.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, nhưng không có cách gì cả.
Nhưng lúc này, bão cát cũng đang ùn ùn kéo đến, như các con hoang thú đang há cái miệng to oành của mình ra trực nuốt hết mọi người vào bụng.
Mặt đất bằng phẳng trở lại.
Hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không lâu sau, khi thời gian trôi qua, có mấy bóng người lần lượt xuất hiện ở rìa hang mạc.
“Đại sư huynh, đây có đúng là chỗ mà thần tiên rơi xuống không? Cả hoang mạc trống trải thế này, chẳng có vết tịch gì của sự sống cả”.
Một cô gái trẻ trung với vóc dáng cân đối than thở nói trong đám đông.
Cô gái mặc bộ chiến giáp màu đỏ tươi, nhưng bộ chiến giáp ấy chỉ che phủ bộ ngực cao ngất, cùng tay và đầu gối của cô ấy thôi.
Còn đôi chân dài và vòng eo thon gọn thì lồ lộ, mồ hôi lấm tấm trên đó tạo cho người nhìn một cảm giác đánh vào thị giác rất mạnh.
“Đúng mà, Lạc Tuyết sư muội, kiên nhẫn chút đi”.
Đấu Thiên cũng lau mồ hôi rồi nói: “Lần này, tông chủ đã bấm ra là một tuyệt địa ở Tứ Nguyên Phong Địa, chính là nơi này. Kiểu gì trong sa mạc cũng có Sa Cung, mọi người tìm kỹ một chút thì chắc sẽ thấy thôi”.
“Ừm”.
Các tiếng xé gió vù vù vang lên, không lâu sau, có hai người khác bay nhanh từ xa tới rồi đáp xuống trước mặt mọi người.
“Liễu Cách, Hứa Thiên Nhất, sao rồi?”
Trông thấy hai người đó, Đấu Thiên vội hỏi ngay.
Nhưng ngay sau đó, y đã lại xụ mặt xuống vì thấy hai người kia lắc đầu.
“Tìm tiếp đi!”
Đấu Thiên chợt nói: “Tiểu thế giới Đấu Khải chúng ta có thể đứng thứ chín, nhưng điểm này không cần phải lo. Thiên tài ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử trong Đấu Thiên Tông chúng là bốn chúng ta hiện giờ, thiên tài thì mình không thiếu, nhưng lại thiếu người xuất chúng như các thiên tài chói sáng Minh Nguyệt Tâm, Ngọc Khuynh Thiên, Vô Cực Tinh, nếu không Đấu Thiên Tông ta đã chẳng phải đứng tận vị trí thứ chín”.
“Lần này, chỉ cần chúng ta tìm được Sa Cung dưới lòng đất và lấy được kho báu của thần tiên, khéo mọi người có thể đột phá được tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử. Đến lúc đó, tiểu thế giới Đấu Khải còn có thể đứng thứ sáu ấy chứ”.
Cô gái tên là Lạc Tuyết ngẩng cổ lên hỏi với vẻ nghi hoặc: “Đấu sư huynh, sao chúng ta không giành vị trí thứ năm?”
Thứ năm!
Nghe thấy thế, Đấu Thiên có vẻ mặt quái lạ.
“Ha ha!”
Liễu Cách bật cười rồi đáp: “Tiểu sư muội, muội không biết đấy chứ, chúng ta có thể vượt qua được tiểu thế giới Thiên Bảo là quá đủ rồi, còn vị trí thứ năm thì… Hứa Thiên Nhất, ngươi nói đi”.
“Sao lại là ta?”
Hứa Thiên Nhất bực dọc nói.
“Thôi thì để ta nói”.
Liễu Cách rất dẻo miệng, mọi người vừa đi, hắn ta vừa nói: “Vị trí thứ năm là của tiểu thế giới Ngũ Độc, các võ giả ở đây đều có chất độc trong người. Thật ra mỗi năm, võ giả của tiểu thế giới này chỉ tiến thêm vào tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử thôi, nhưng lúc nào họ cũng mang theo chất độc trong người nên đáng sợ lắm”.
“Trong vô vàn các tiểu thế giới thì đây là nơi thâm độc nhất, chỉ cần bắt tay hay so vai với họ là mình không thể sống đến ngày hôm sau rồi”.
“Khiếp thế cơ á!”
Nghe thấy vậy, Lac Tuyết lập tức sững người, sau đó rụt cổ lại như nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ.
“Ngũ độc chí tôn ở tiểu thế giới Ngũ Độc là Hắc Lân Ngọc Xà, Bách Túc Thiên Long, Song Xỉ Thiên Hạt, Thủ Cung Ngọc Hổ, Tử Ngọc Thiềm Thừ. Thật ra chúng chỉ là rắn, rết, bò cạp, thằn lằn và cóc thôi”.
Liễu Cách nghiêm túc nói: “Tiểu sư muội, nếu gặp võ giả của tiểu thế giới này thì đừng coi thường họ vì thực lực”.
“Ừm, muội biết rồi”.
“Vị trí thứ tư thuộc về tiểu thế giới Luân Hồi. Năm nay, hình như là Luân Vô Thường dẫn đội, tuyệt kỹ Luân Hồi Giới Pháp của họ rất tuyệt diệu, năm nào cũng có các thiên tài khiến người ta phải kinh ngạc. Luân Vô Thường của năm này là một người nham hiểm, bản lĩnh cao cường nên chúng ta cũng phải chú ý”.
“Ừm”.
“Còn tốp ba là tiểu thế giới Thánh Quang, Ma Ngọc và Vô Cực. Haizz, lần nào họ chẳng lọt tốp ba, trong số đó thì tiểu thế giới Vô Cực luôn đứng thứ nhất, Ma Ngọc và Thánh Quang thì luân phiên thay nhau đứng thứ hai và thứ ba, có thể nói là không thể vượt qua Vô Cực được”.
Nói đến đây, Liễu Cách có vẻ bất đắc dĩ tự giễu.
“Chúng ta cũng không được nản lòng!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất