"Vì sao ạ?", Mục Vỹ thắc mắc hỏi.
"Khi ấy vị tiền bối kia tặng ta một câu rằng: Tiểu thế giới Thương Hoàng không phải nơi các ngươi có thể tranh giành, đừng nên tới thì hơn!"
Nghe thấy câu này, trong lòng Mục Vỹ càng thấy ngờ vực hơn.
Đế quốc Nam Vân chỉ là góc khuất của Thiên Vận Đại Lục, rất hẻo lánh, còn thành Bắc Vân thì nằm ở nơi khuất nẻo tại đế quốc Nam Vân.
Rốt cuộc dãy núi Táng Thần hàng chục nghìn năm trước là nơi nào?
Hơn nữa, rõ ràng ông lão trong thế giới nằm dưới núi Đại Hoang có quen biết với Quy Nhất.
Hắn chỉ đoán được đại khái danh tính của y.
Nhưng ông lão kia có quen biết với Quy Nhất thì nhất định là một người rất lợi hại, thậm chí có khi là cường giả thời viễn cổ cũng không chừng.
Nhưng tại sao một người như thế lại ẩn thân tại một thế giới như Đông Hoang vậy nhỉ?
Thiên Vận Đại Lục chỉ là một mảnh đại lục tại tiểu thế giới Thương Hoàng, chẳng có giá trị gì cả.
Giờ nghĩ lại mới thấy thân phận của ông lão kia không tầm thường chút nào.
Mục Vỹ chẳng có manh mối nào về chuyện này.
Còn Quy Nhất thì có vẻ biết tuốt nhưng lại chả chịu nói.
"Mục Vỹ à!"
Diệu Thanh nhìn Mục Vỹ, chân thành nói: "Hàng nghìn tiểu thế giới mới chỉ là một góc mà thôi, nơi thật sự mênh mông bát ngát nằm trong thế giới rộng lớn hơn, lão phu sợ mình cả đời cũng không đến được nơi đó, còn cậu thì... có rất nhiều cơ hội".
"Đương nhiên phải đi rồi..."
Mục Vỹ lấy lại tinh thần, vội vàng sửa lại: "Vãn bối nhất định sẽ xông xáo thế giới rộng lớn hơn!"
"Ừm!"
Diệu Thanh cười đùa vui vẻ với hắn: "Không nơi nào trói buộc được cậu cả, lão phu chỉ hy vọng mai này Tiên Ngữ có cần gì đến cậu thì cậu sẽ giúp nó một tay".
"Chắc chắn rồi!"
Mục Vỹ nghiêm mặt khẳng định: "Đồ đệ của ta thì ta phải chăm sóc nó chứ!"
"Tốt, tốt lắm! Ha ha... Lão phu ngồi đây nên bọn quỷ nhỏ không dám chơi đùa thoải mái, chỉ có hai chúng ta là vui vẻ nói chuyện thôi. Được rồi, ta đi trước đây, cậu chơi với bọn nó đi".
"Vâng!"
Nói rồi Diệu Thanh đứng dậy rời đi.
Bầu không khí trong đại điện tức thì khác hẳn.
"Lui xuống lui xuống! Lui xuống hết mau lên!"
Thác Bạt Gia đứng dậy, cho dừng múa hát lại rồi cười to: "Lão trưởng tộc ở đây, ta uống rượu mà cứ như uống nước tiểu vậy, chẳng dám ho he gì luôn, giờ thì chỉ còn đám nhỏ chúng ta thôi, hôm nay nhất định phải không say không về".
"Thôi đi cha nội, ta biết tỏng tửu lượng của Thác Bạt Gia nhà ngươi rồi".
Tang Hợi tặc lưỡi: "Đừng có chơi trò dùng chân nguyên giải rượu đấy nhé, dám đấu một trận đúng nghĩa như những người đàn ông với ta không?"
"Dám, có gì mà không dám?"
Hai người tức thì liều mạng uống rượu so tài với nhau.
Đây không phải rượu thông thường mà là rượu tiên được sản xuất từ linh hoa, mùi vị của nó vẫn như rượu thường nhưng đem lại lợi ích rất lớn với võ giả vì nó là một thứ quý giá.
"Vỹ huynh, ta kính huynh một ly!"
Diệu Thanh Vân đứng dậy, nói với vẻ sảng khoái: "Cơ mà nói trước nhé, hôm nay không ai được dùng chân nguyên giải rượu đâu đấy, ai chơi xấu là quýnh!"
"Dân chơi không sợ mưa rơi!"
Sau khi uống cạn ly, Mục Vỹ thấy cổ họng cay xè.
Nhưng sau khi cảm giác cay ấy nhạt đi, dường như có một làn nước ấm áp lan toả khiến toàn thân hắn thả lỏng.
Tuy rượu này khác rượu tiên nhưng cực kỳ tuyệt vời!
"Nào, tiếp tục!"
Diệu Thanh Vân cười ha ha, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
"Vỹ huynh, trước đây ta từng nghĩ rằng trong liên minh các tiểu thế giới, mười tiểu tôn giả thì một số sẽ có cảnh giới Sinh Tử tầng ba hoặc tầng bốn, bao giờ ta cũng tự hỏi bản thân rằng mình khác họ ở chỗ nào, hôm nay thấy huynh, cuối cùng cũng hiểu ra rồi!"
"Mười tiểu tôn giả?"
Diệu Tiên Ngữ lên tiếng giải đáp: "Sư phụ có điều chưa biết, liên minh tiểu thế giới là chỉ liên minh của hàng nghìn tiểu thế giới chúng ta, cầm đầu là mười tiểu thế giới hàng đầu, tiểu thế giới Vô Cực luôn là kẻ cầm trịch".
"Trong hàng nghìn tiểu thế giới, nơi nào thực lực mạnh thì có không biết bao nhiêu là cường giả cảnh giới Sinh Tử như tiểu thế giới Vô Cực, thực lực yếu thì e là đến một người cảnh giới Sinh Tử cũng không có".
"Mười đại tôn giả là mười người mạnh nhất trong liên minh các tiểu thế giới, có điều mười người này là mười vị bảo vệ đại diện cho mỗi tiểu thế giới, ví dụ như ông nội con, nhưng họ đều là anh hào thế hệ trước!"
"Có lứa trước đương nhiên là có lứa sau, mười tiểu tôn giả nghĩa là những thiên tử nổi bật trong lớp trẻ".
Mục Vỹ lại ngây người.
Thiên tử?
"Thiên tử cũng là thiên chi kiêu tử, tất cả những ai được nằm trong mười tiểu tôn giả đều tài giỏi vượt trội, đứng đầu về cả thiên phú lẫn thực lực".
"Phải đấy!"
Diệu Thanh Vân cười nói: "Diệu Thanh Vân ta đây tự thấy kiếm pháp của mình cũng thuộc dạng cao siêu nên tiếc vì không được nằm trong mười tiểu tôn giả lắm, nhưng hôm nay thấy Vỹ huynh mới biết ta mà nằm trong đó thì cái danh mười tiểu tôn giả sẽ không còn làm người ta tin phục nữa".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất