"Vậy thì mười tiểu tôn giả có những ai?" 

             Mục Vỹ tiếp tục hỏi. 

             Diệu Tiên Ngữ mỉm cười trả lời. 

             "Nói thế này cho sư phụ dễ hiểu, người còn nhớ Vô Cực Tinh của tiểu thế giới Vô Cực gặp ở Tứ Nguyên Phong Địa không ạ?" 

             "Sao mà quên được, ta còn nhớ tên này đâm sau lưng ta đây!" 

             Diệu Tiên Ngữ không đáp lời mà nói tiếp: "Sư phụ biết người này là một, thật ra còn một người tham gia cuộc tranh tài nữa mà sư phụ không biết, tên là Vô Cực Lưu Vân, thiên phú và thực lực của người này vượt xa Vô Cực Tinh!" 

             "Có người như thế nữa ư? Chắc hẳn là người luôn giữ hạng hai trên bảng điểm rồi!" 

             "Đúng vậy đấy ạ!", Diệu Tiên Ngữ nhoẻn môi: "Hầu như không ai biết chuyện thực lực của người này đứng trước Vô Cực Tinh, nhưng xưa giờ phong cách hành động của hắn luôn khác người thường, Vô Cực Ngạo Thiên cũng không bảo ban hắn nổi nên rất ít người biết đến hắn, nhưng thực lực của hắn thì không đùa được đâu". 

             "Tên này là một trong mười tiểu tôn giả à?" 

             "Vâng ạ, đứng thứ mười!" 

             Nghe vậy, Mục Vỹ ngẩn người. 

             Vô Cực Tinh ít nhất cũng phải là cảnh giới Sinh Tử tầng thứ tư, Vô Cực Lưu Vân mạnh hơn y thì tối thiểu cũng là tầng bốn cảnh giới Sinh Tử. 

             Vậy mà người này chỉ đứng thứ mười thôi ư? 

             Thế thì những người xếp trước hắn kinh khủng đến nhường nào? 

             "Cơ mà mặc dù Vô Cực Lưu Vân đứng thứ mười nhưng đã là niềm kiêu hãnh của hắn rồi, dù gì hắn vẫn chưa được 50 tuổi, chín người đứng trước về cơ bản đều thuộc mười tiểu thế giới hàng đầu và đều từng tham gia cuộc huấn luyện tại Tứ Nguyên Phong Địa, ai cũng nổi như cồn". 

             "Ví dụ như hạng nhất Vô Cực Lăng Thiên từng đại diện tiểu thế giới Vô Cực tham gia cuộc chiến Tứ Nguyên Phong Địa vào một trăm năm trước, một mình hắn đạt được năm mươi nghìn điểm, còn nhiều hơn tổng điểm toàn bộ những người sống sót trong cuộc huấn luyện cộng lại nữa!" 

             "Hạng nhì là Ngọc Lãm Thiên của tiểu thế giới Ma Ngọc, đứng nhất trong cuộc huấn luyện hai trăm năm trước, đó cũng là lần duy nhất tiểu thế giới Ma Ngọc vượt mặt tiểu thế giới Vô Cực", Diệu Tiên Ngữ bỗng nhiên dặn dò: "Phải rồi, sư phụ, người này là huynh đệ của Ngọc Khuynh Thiên, người phải cẩn thận đó". 

             "Ừ!" 

             "Hạng ba là Thánh Thi đến từ tiểu thế giới Thánh Quang. Đây là hậu nhân của Thánh Tam Thiên, hơn nữa dường như hắn yêu Minh Nguyệt Tâm lắm", giọng điệu cô ta bỗng trở nên kỳ lạ: "Chắc hắn biết mối quan hệ giữa người và Minh Nguyệt Tâm rồi, Luân Nhiên không sánh bằng người này đâu". 

             "Ta biết!" 

             "Hửm? Minh Nguyệt Tâm? Vỹ huynh có quan hệ gì với Minh Nguyệt Tâm đó?", Diệu Thanh Vân từ đâu xen vào: "Cô ấy là người đẹp nhất thế hệ thanh niên trong liên minh tiểu thế giới, nổi tiếng lắm đó nha, nhiều người thích cô ấy lắm!" 

             "Ca, huynh say rồi..." 

             "Ta đâu có say? Mới bắt đầu thôi mà!" 

             Mục Vỹ gượng cười nhìn hai huynh muội. 

             Coi như xong. 

             Ba người đứng đầu trong mười đại tiểu tôn giả đều là kẻ tàn nhẫn, không biết cảnh giới đã tới trình độ nào rồi, còn hắn thì đắc tội hai người cùng lúc. 

             Xem ra khi trở lại tiểu thế giới Thương Hoàng cũng không được yên ổn rồi. 

             Không biết thứ tư đến thứ chín là thiên chi kiêu tử của tiểu thế giới nào đây. 

             Tiểu thế giới Tứ Phương, tiểu thế giới Ngũ Độc và tiểu thế giới Luân Hồi thì hẳn là có rồi, coi bộ hắn chưa được diện kiến mười tiểu tôn giả mà đã kết thù với hơn một nửa số đó. 

             "Mục Vỹ, khai mau, rốt cuộc huynh là gì của Minh Nguyệt Tâm?", Diệu Thanh Vân cầm rượu đi tới, cười hớ hớ: "Đừng nói là huynh ngủ với cô ấy rồi đấy chứ? Nếu là vậy thật thì chắc lão già Thánh Tam Thiên kia tức điên luôn". 

             "Không đúng không đúng, còn cái đuôi Thánh Thi kia nữa, kiểu gì hắn cũng rượt huynh tới tận cùng thế giới cho xem". 

             "Ha ha..." 

             Mục Vỹ nghe vậy chỉ biết cười trừ. 

             "Mục tiên sinh, huynh biết không, nhát kiếm hôm nay của huynh chỉ cách bọn ta một tí xíu thôi, Thanh Vân đại ca mà không chặn lại thì chắc ba người bọn ta đã xuống địa ngục rồi. Nào nào nào, cùng uống rượu để an ủi bọn ta đi!" 

             Nhóm ba người Thác Bạt Gia nghiêng ngả đi tới, cười thật to. 

             Bầu không khí bỗng náo nhiệt lạ thường, tất cả xúm lại uống rượu ừng ực mà không cần biết người khác có đồng ý hay không. 

             Không cần biết là thân quen hay xa lạ, chỉ cần kéo qua là ngồi xuống tâm sự, tám xuyên lục địa, lúc thì kể về người phụ nữ mình từng theo đuổi, lúc thì kể về trải nghiệm chạy trốn đầy hiểm hóc của mình. 

             Màn đêm buông xuống, trăng lơ lửng trên cao, tiếng trò chuyện rôm rả trong đại sảnh nhỏ dần. 

             Mục Vỹ đang nằm trên bàn tỉnh lại, cười ngao ngán khi thấy đám người ngả trái ngả phải. 

             Đúng là một đêm quẩy bung nóc mà. 

             Mục Vỹ đứng dậy, phát hiện Thác Bạt Gia đang kể với Tang Hợi đã ngủ say từ lâu rằng người phụ nữ thứ ba mươi tám cùng chăn gối với mình có bề ngoài thế nào, mặn mà ra làm sao trong lúc còn nằm sấp trên bàn... 

             Đi qua đám người, Mục Vỹ ra khỏi đại sảnh, bóng người chợt lóe, bay lên nóc cung điện cao nhất trong số những cung điện ở đây rồi nằm xuống nhìn bầu trời đầy sao. 

             Những khi thấy cô đơn, hắn sẽ nằm trên nóc nhà ngắm sao. 

             Đây là thói quen của hắn suốt bao nhiêu năm qua. 

             Mục Vỹ bất giác nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhớ lúc sáng lập ra Vỹ Minh, nhớ những ngày uống rượu, giết địch, hăng hái chiến đấu cùng Tạ Thanh, Hách Đằng Phi, Chung Hào, Hàn Tuệ và Tôn Diễn Châu, phát triển Vỹ Minh ngày một lớn mạnh và trở thành bá chủ một trong mười vực. 

             Là minh chủ Vỹ Minh uy phong lẫm liệt, là Mục Vỹ Tiên Vương khiến người ta vừa nghe là sợ mất mật! 

             Và cả Mạnh Tử Mặc - người sư phụ luôn lặng lẽ hi sinh của hắn. 

             "Sư phụ, các huynh đệ, ta sẽ nhanh chóng trở về, nhất định sẽ về. Mọi người hãy chờ ta, nhất là sư phụ xinh đẹp của ta, kĩ năng luyện đan của con giảm sút rồi, hồi về cần người chỉ dạy tận tình đó..." 

             "Sư phụ xinh đẹp? Sư phụ xinh đẹp nào? Còn chỉ dạy tận tình? Nhìn cái mặt bỉ ổi của đệ kìa, ta thấy hôn tận tình thì đúng hơn đấy?" 

             Một giọng nói thình lình vang lên ở phía trên, Cửu Nhi chống cằm nhìn Mục Vỹ chăm chú, cười hì hì, gương mặt tuyệt mỹ như bé hồ ly đáng yêu. 

eyJpdiI6IlVOZFVQRlg5MEZqQU85YmF4RVI5V3c9PSIsInZhbHVlIjoiK3ZjemNyK2JcL1AxMDhsSWpjMk1JWDI2QnJoY2Y2QkhLbERjRzhoUlBORlU2K0pHSGoxYXYyaVBwV2FEXC9nNTNWNFFBWVFGMGI1MENLcGQ3Z2x2RGh3c2xxREhLZFwvWUc1MU9hY0tNWkd4dTl0TnluVUJYc1Noc25pUGRabTF0RTltMG1yOFVBcTRyVnltOUFCdTliMWZ4Q1hYNjFVM3JGSG5DbFwvQzFiUG1vTjJOeEc3ekg1bzVrblpPZ1NXOGx6Q3VSME5lTURxZXV1Q2xTbytpMDFvTFpGQitjcHdhV1U1dVNsMjg0WWp0OE09IiwibWFjIjoiN2I5M2NmYzRjMDcwNDRlMTY1YzZiNmZmMGU0YTZjZTg2YmVmMDYxNmFjNDE4YjQyNGVlNjY1YmViZTVlZDcyZiJ9
eyJpdiI6IlozY25KM1VEaWFuK0VPdmlGUld0VkE9PSIsInZhbHVlIjoicTVTQnYxMDFMWVwvVEtnTnUwcnJ5dzZwZ0dhMmx1ZFVHNCt6NlQ3MThvcU03UWZOZVh5ZnMrSnJEZmk2XC9MaUlnd05zeGNVZklWYzFWYVwvWGRvcGlEMDg1RFBmSGlpaGFzY2JXZkNsU2E0NkhtYUlYclVEa21FUHVDbUdrMGI3STErb0hSTXF4YlVqWlVoNUtLcG1zbVlRUkdyZVJZcHVYZHhLT2Y1dElzNVwvWHRQU2ZkVmxoaTVMeUpzbytMbDg3RldscEdRdkl6elhjNzRpeDZ3U0E4KzIzRzlZXC94MmV0YzF0WWwwcUxPaFFwY3JjTGF5c0g2RnQ4dFRFYUFCSUZtIiwibWFjIjoiNTllNWU5ZmE5ZWQ1YmRkMTVmYWVlMDhmODM3YzVmZmZlNTA4YjAxMWRiNmM2MTE0N2FmODYyZGJmZDY2MTIzMCJ9

             Nhưng vừa duỗi tay ra thì bỗng nhiên chạm phải thứ gì đó mềm mềm...            
 

Ads
';
Advertisement
x