Thịt gà rất dai, cộng thêm da gà còn không ngấy, so với gà nướng gà hấp mà hắn ăn trước kia rất là hợp khẩu vị, hắn có chút không tin mà nhìn sang Hạ Tử Duệ đang tập trung ăn cơm. 

Hắn rất rõ, những bà tử của nhà bếp nhỏ ở Mai Viên không thể nấu được món ăn ngon như vậy. 

Xem ra, Hạ Tử Duệ cũng không phải người hay gây sự vô lý, nàng hình như có vài điểm hắn cũng không hiểu. 

Sau khi nhìn nàng vài lần, hắn lại cúi đầu ăn gà ủ muối. 

Ê! Hắn không phải đã ăn rồi hay sao? Sao còn ăn được nữa? Hắn còn rảnh rỗi nhìn trộm nàng! Hạ Tử Duệ mắng thầm trong lòng. 

Sau khi ăn mấy miếng thịt gà, Lâm Bắc Hàn cảm thấy dạ dày nở ra, Vân Nhi rất tinh ý, thấy Lâm Bắc Hàn nhìn sang bát canh vịt hầm hoa trùng thảo, lập tức múc một bát đưa cho Lâm Bắc Hàn. 

Khi hớp ngụm canh đầu tiên, hắn lập tức cảm thấy rất ngon. 

Khác với canh vịt hắn từng uống trước kia, hơn nữa màu sắc rất kích thích dục vọng ăn uống của người khác, hắn không nhịn được mà uống thêm vài hớp. 

Sau khi Hạ Tử Duệ nhìn thấy hắn uống hết một bát, lại kêu Vân Nhi múc một bát nữa, nàng rất xót. 

Nàng thầm bĩu môi, nói: “Đây là canh vịt hầm hoa trùng thảo, mất gần một canh giờ mới nấu được. Có thể thanh nhiệt giải độc, bổ phổi, hạ hỏa, còn có thể phòng chống lão hóa. Tuy bây giờ là mùa xuân nhưng uống nó cũng không tệ. Có điều hôm nay chỉ nấu khoảng bốn, năm bát” 

Ý tứ chính là ngươi đã uống một bát, hơn nữa còn đã ăn cơm rồi, đừng quá tham, ăn một chút là được rồi. 

Lâm Bắc Hàn hình như nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng, gương mặt băng giá không có thay đổi, chỉ gật đầu, rất keo kiệt nhận xét bằng hai từ: “Không tệ. 

Sau đó hắn lại im lặng uống vài hớp canh. 

Sau khi uống hết một bát nữa, Vân Nhi lại gắp cho hắn một chiếc móng giò bóng bẩy, hắn chỉ nhìn vài lần chứ không ăn. 

Hạ Tử Duệ liếc nhìn, thấy hắn không ăn thì bĩu môi, không ăn càng tốt! 

Lâm Bắc Hàn nhìn sang một đĩa đồ ăn khác, chính là trứng cuộn bò áp chảo. 

Trứng vàng óng bọc lấy thịt bò, nhất thời khiến hắn không phân biệt được đây là món gì, lập tức ánh mắt của hắn dừng trên người Hạ Tử Duệ. 

Bắt gặp ánh mắt của hắn, Hạ Tử Duệ từ tốn giải thích: “Món này tên là trứng cuộn bò áp chảo, nguyên liệu chính là trứng gà và thịt bò. Rất dinh dưỡng. 

Lâm Bắc Hàn gật đầu, Vân Nhi lập tức gắp một miếng đặt vào bát nhỏ, hắn gắp bỏ vào miệng đầy ưu nhã. 

Thịt mềm mọng nước, đậm vị trứng, không tệ! 

Vân Nhi thấy hắn hình như rất thích món ăn, nàng ta tiếp tục gắp thêm hai miếng. 

“Vương phi, người ăn cháo không?” Hồ Điệp sau khi thấy Hạ Tử Duệ đã đặt đũa xuống thì lên tiếng hỏi. 

Hạ Tử Duệ gật đầu: “Ăn một bát đi” 

Hồ Điệp lập tức múc một bát. Hạ Tử Duệ dù sao ở kiếp trước cũng được tiếp nhận nền giáo dục cao, cũng lớn lên ở trong gia tộc lớn, lễ nghi khi ăn uống cũng rất chu toàn. Khi ăn cháo, không nhanh không chậm, rất ưu nhã hút mắt. 

Bất tri bất giác, Lâm Bắc Hàn nhìn sang Hạ Tử Duệ, ánh mắt không rời đi được. Vân Nhi đứng ở một bên thấy vậy, tưởng Lâm Bắc Hàn muốn ăn cháo, lập tức đi múc một bát. 

Khi Vân Nhi đặt bát cháo ở trước mắt Lâm Bắc Hàn, Lâm Bắc Hàn nhíu mày, hắn không có ăn. 

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Hạ Tử Duệ lại giật giật, hắn ăn không nổi nữa rồi nhỉ? 

Rõ ràng đã ăn cơm rồi, còn muốn tới ăn ké nữa! 

Một bát cháo ngoan, bao nhiêu tinh hoa, lãng phí! 

“Ngày kia sẽ trở về phủ tướng quân, nếu nàng cần gì cứ nói với Liên trắc phi, nàng ấy sẽ chuẩn bị đầy đủ. Tới lúc đó sẽ ở lại phủ tướng quân hai ba ngày, đồ cần chuẩn bị sẽ được chuẩn bị trong hai ngày này” Lâm Bắc Hàn dặn dò bằng giọng nói lạnh lùng. 

“Được, tối nay thiếp thân sẽ bắt đầu chuẩn bị” Hạ Tử Duệ lập tức đồng ý. 

Đệm nhiều bước như vậy, ăn đồ ăn do nàng tự nấu, cuối cùng hắn cũng đi vào vấn đề chính. 

Chắc vừa hay chứng minh câu nói không có chuyện gì không tới điện Tam Bảo. 

Thấy Hạ Tử Duệ tuy cung kính nhưng dáng vẻ rất xa cách, Lâm Bắc Hàn nheo mắt lại. 

Dư quang quét qua mấy đĩa đồ ăn đã gần như bị ăn sạch ở trên bàn, trong lòng hắn có hơi ngạc nhiên: “Những món này được nấu khá ngon, hồi ở phủ tướng quân vương phi thường xuyên vào bếp à?” 

“Thiếp thân chưa từng vào bếp. Chỉ là trước kia từng ăn mấy món này mà thôi, thiếp thân tự mầy mò. Vừa rồi khi ở nhà bếp, nếu bên cạnh không có Vân Nhi và Hồ Điệp giúp, thiếp thân thật sự không khiết sẽ gây ra rắc rối gì nữa.” 

“Tổng thể thì hơi khó ăn, do thiếp thân cưỡng cầu, không nên để vương gia ăn những thứ này, sau này thiếp thân tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra nữa. 

“Đợi khi vương gia tới nữa, thiếp thân sẽ dặn dò nhà bếp lớn nấu những món mà vương gia thích, nhất định sẽ không làm vương gia thất vọng nữa. Hạ Tử Duệ nghe thấy Lâm Bắc Hàn có câu hỏi này, dáng vẻ như kiểu hoảng hốt mà đáp lại. 

Tốt nhất đây là lần cuối cùng, cắt đứt ý nghĩ của hắn, sau này đừng hòng ăn đồ ăn do nàng nấu nữa. 

Vân Nhi và Hồ Điệp được nhắc tới cúi thấp đầu, khóe miệng không nhịn được mà giật giật. 

Vừa rồi vương gia rõ ràng đã ăn rất nhiều, hơn nữa rất hài lòng về tay nghề nấu ăn của vương phi, sao vương phi lại khiêm tốn như vậy? 

Lúc này nên nhân cơ hội lôi kéo trái tim của vương gia, để tối nay vương gia ở lại! 

Sau này, cho dù vào bếp mỗi ngày nấu một, hai món, có thể dần dần giữ được trái tim của vương gia! 

Nhưng ẩn ý trong lời của vương phi dường như toát ra vẻ không muốn vương gia ở lại. 

Lâm Bắc Hàn cuối cùng cũng biết Hạ Tử Duệ khác ở đâu rồi. 

Những lời này ngoài mặt nói là suy nghĩ cho hắn, còn nàng thì thấp hèn làm đủ trò, nhưng khi nàng tự giễu lại nói lên một sự thật, đó là nàng không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn! 

Sau khi nhận ra điều này, Lâm Bắc Hàn không khỏi trầm tư. 

Nàng bỗng nhiên thay đổi tính nết, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, khi hắn cúi đầu nhìn những món ăn này thì cảm thấy hơi chướng mắt. 

Hạ Tử Duệ đâu biết một hai câu của nàng vào lúc này ở trong mắt Lâm Bắc Hàn lại trở thành âm mưu thủ đoạn lạt mềm buộc chặt! 

“Tay nghề nấu ăn của vương phi quả thật không tệ, mấy món này cũng coi như độc đáo sáng tạo. Nhưng có những lúc, có những chuyện không thể làm quá mức được, cũng không thể mơ tưởng quá nhiều, nên dừng đúng lúc. 

“Yên lặng, an phận, có thể sống bình yên.” Lâm Bắc Hàn gật đầu, dung mạo tuấn tú cương nghị lại lạnh đi vài phần, tuy ngữ khí trong mỗi câu không khác với thường ngày nhưng lại trầm thấp hơn, ẩn giấu sự cảnh cáo. 

Hàm ý chính là nàng tốt nhất đừng có những tâm tư vớ vẩn, cho rằng vài món ăn bỏ chút tâm tư thì có thể nắm giữ trái tim của hắn. 

Sau đó cũng đừng mơ giở thủ đoạn tranh với Liên trắc phi, chỉ cần nàng an phận đừng gây chuyện, cuộc sống của nàng sẽ bình yên, đừng mơ mộng những thứ không thuộc về nàng! 

eyJpdiI6IkNYdG9KTnF3MUZZMlRtWU1YRFU1bHc9PSIsInZhbHVlIjoiUHZSVk1aNitIWWJ3cFdiakljVmtqd09PTjNjXC9PZzRFUG1OMzB2akpIVkk2WmpwMlJ3Vk5maGlRTTIyRFR1RlFcL1lIWElPVVVFT2hVd2V2NEhIQWRITEY5c3pidWxvYVNUTUExdGV2aTh0K0lJNXFhTkZCYXpYSEw3cG9hZEpvRlFLRlpxUHdSc3gxTUQzZVZWYTBsdGc9PSIsIm1hYyI6IjQzMTFmOTQ3NTQ5Y2FkYWVkYzdmMTQ5ZGJmNjNkNzlhNDNlM2UyZmY3NDUyNWE3NjEwZGI1NmM3MmNkMjMwY2MifQ==
eyJpdiI6IjdEK3Z3aWRKeFJLZmhQYytweUl3Smc9PSIsInZhbHVlIjoiM1JJOUExNjNhdzUwTFh2a3k2NFhcL2VsdEJUdkNxN1Z6dUxDSDhZbDNMRFYwTXVweWxUUjRVV2JVZjNUMnJ0bkNHK1E2enJFVU1EXC9rbDZuVHFjXC9SWlhacHVHeGk5VFRZbFAyQThVbGtKTDRVakNaZ0ZvaXVcL2lNTFBtaFwvd212Z3kxR1ByNUxqYzhQK0hBQVdnSCtKK21LSWcybWhvN0YrYXZvUFFGQUxZWXF1amZEMEhBelN2aTdpQ0todmxFK3FoRm1ObGgxSmpMcTEwc3dyY2FrcTZvazF5WFY0YkpOWkt6VVpweUpxbmQwOEl3cXpaRVpVWEh2TnAweHNTK1VmaUZiREVzZWVjbTFwS0pJdlZ4bVVwZ1k2MVNMTmM0VVpSZHRrS0hEaEczYldObDZEb2p2eTFLS2p1N0EzNlJ5MkVvcXpuZ1JiSFE4bWFlcmJxOG5PMm9mcGlGM296M3FUZ1ZYNHYyNVlBTDRvNTVTT3NXcXVQSVV4dys0cGViN2dIUUcxWkN1dmJ0RkNCYnh2dW1rSzVVXC9BTjdMTGNkdjhnaThKZzlubk83ZVdwZW51V2ErTUtGNXlVcVRLVWdvUSIsIm1hYyI6IjYyMTg1N2QxY2UzMDVjOGFiMGZlNGE1ZmY2YjI1NzFiY2JkNjVjNThkZTA1OTFjZWJhN2Y5YzQxYTk3MzIzN2MifQ==

cứ muốn phá vỡ sự bình yên, thiếp thân cũng rất bất lực. Huống hồ thiếp thân cũng không muốn quan tâm những chuyện bẩn thỉu đó, nếu không sẽ khiến bản thân bị ô uế!”

Ads
';
Advertisement
x