Lâm Bắc Hàn nhíu mày, khi hắn còn muốn nói cái gì đó nữa, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng xa cách của Hạ Tử Duệ: “Vân Nhi, Hồ Điệp, đổ hết những món này đi, sau này nhắc nhở bổn vương phi mọi lúc đừng tùy tiện vào bếp, thật sự là quá khó nuốt. Bảo sao lại khiến vương gia không vui! Thu dọn rồi đổ hết đi đi!”
“Vâng!” Vân Nhi và Hồ Điệp lập tức đi tới, tay chân nhanh nhẹn bưng những cái đĩa trên bàn đi.
Sau đó, Hạ Tử Duệ còn phân phó Lạc Sương: “Lạc Sương, ngươi đi pha một ấm trà nóng mang tới đây”
“Vâng, vương phi.
Lâm Bắc Hàn từ từ đứng dậy, hơi nhíu mày nhìn Hạ Tử Duệ.
Nàng thay đổi quá lớn, không biết có phải đã thật sự chết tâm hay không.
Nếu đây là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, thế thì nàng thật sự đã thu hút được một phần chú ý của hắn.
Nhưng chính vì như vậy, hắn nên nghĩ cách chặt đứt suy nghĩ của nàng.
Hắn như có suy tư đứng dậy đi về phía cửa, quên cả chào Hạ Tử Duệ.
Khi Thêu Đào mở cửa cho hắn, hắn bước một chân ra ngoài thì từ đằng sau truyền tới giọng nói của nàng: “Thiếp thân cung tiễn vương gia”
Bước chân của Lâm Bắc Hàn khựng lại, quay lưng khẽ gật đầu với Hạ Tử Duệ, sau đó rời đi mà không ngoảnh đầu.
Sau khi Lâm Bắc Hàn rời đi, trong đêm khi Vân Nhi đang trải giường cho Hạ Tử Duệ, nàng ta nói đầy hàm ý: “Vương phi, lần này chúng ta trở về phủ tướng quân, đại thiếu gia và nhị cô nương chắc chắn sẽ tới gây sự.”
“Tới lúc đó nếu không có vương gia giúp, nhất định sẽ mang tới rất nhiều rắc rối và những lời đồn không hay cho vương phi, hôm nay vương phi.”
Nàng ta còn chưa nói xong, Hạ Tử Duệ đã mỉm cười cắt ngang: “Không sao. Trong lòng vương gia vốn không có bổn vương phi thì cần gì phải cưỡng cầu chứ.
“Huống hồ ở trong phủ tướng quân rộng lớn, bổn vương phi là đích nữ duy nhất do chính thê sinh ra, hai người đó đều là con của tiểu thiếp, còn có thể bò lên đầu của bổn vương phi mà diễu võ dương oai sao?"
Vân Nhi há miệng, cuối cùng nuốt lại một vài lời vào trong bụng.
Đại thiếu gia và nhị cô nương đều là người giỏi gây sự, vương phi không biết có thể ứng phó được không, cũng không biết trong khoảng thời gian này cuộc sống của đại phu nhân ở trong phủ tướng quân như thế nào!
Mấy di nương đó không ai hiền lành!
Hạ Tử Duệ đương nhiên biết sự lo lắng và lo ngại của Vân Nhi, nhưng kêu nàng đi lấy lòng Lâm Bắc Hàn là điều không thể.
Hắn ăn mấy miếng đồ ăn mà nàng nấu, nàng cũng cảm thấy xót, chứ đừng nói lãng phí tâm tư đi lấy lòng.
Tuy mấy người của phủ tướng quân không phải người dễ chọc, nhưng Hạ Tử Duệ của hiện nay đâu phải là Hạ Tử Duệ của trước kia?
Thấy mặt mày lo lắng của Vân Nhi, nàng mỉm cười an ủi: “Thuyền tới đâu cầu tự thẳng, những chuyện này tới lúc đó rồi tính.
Vân Nhi đáp lại, sau khi trải giường xong thì rời đi.
Đêm hôm đó, Hạ Tử Duệ ngủ rất ngon giấc.
Sau khi Lâm Bắc Hàn về tới Trúc Viên thì dặn dò Liên trắc phi.
Liên trắc phi cũng nghe nói tin tức, Lâm Bắc Hàn đã lại ăn chút đồ ăn ở Mai Viên.
Liên trắc phi không khỏi suy đoán, lẽ nào đồ ăn mà nhà bếp nấu mấy ngày hôm nay không hợp khẩu vị của vương gia?
Nghe nói tối nay là Hạ Tử Duệ chủ động vào bếp.
Không ngờ một nữ tử với tính tình khá khó ưa còn biết vào bếp nấu ăn.
Sau khi nằm trên giường, đêm đó nàng ta mãi không thể ngủ được.
Ngày hôm sau, trời còn hơi tối, u ám, khiến tâm trạng của con người ta khó tránh có chút đè nén.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Tử Duệ muốn tới thư phòng đọc sách, nàng còn chưa ra khỏi phòng ngủ thì nha hoàn tới báo, đại phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân tới thỉnh an.
Hạ Tử Duệ đồng ý, cho bọn họ vào.
Ba người dường như đặc biệt sửa soạn, đồ trên người đều làm lụa tử la thượng đẳng, trang sức kèm theo cũng là vàng bạc, vừa bước vào phòng đã rất chói mắt.
Thật sự hình thành sự đối lập rõ nét với thời tiết u ám bên ngoài.
“Nô tỳ tham kiến vương phi” Ba người nhún người hành lễ.
Hạ Tử Duệ khẽ mỉm cười, nói: “Ba muội muội đứng dậy đi. Vân Nhi, sắp xếp chỗ ngồi cho ba vị phu nhân.
Sau khi ba phu nhân ngồi xuống, lúc này mới nhìn sang Hạ Tử Duệ.
Tối qua vương gia lại tới Mai Viên, nhưng vẫn không ở lại quá lâu thì đã rời đi, nghe nói tới vì chuyện ngày mai trở về phủ tướng quân.
Chuyện rốt cuộc như nào, trong lòng ba người bọn họ rất rõ, vương gia không phải sợ vương phi sau khi trở về phủ tướng quân sẽ gây rắc rối hay sao?
Nhưng, mục đích chính mà bọn họ tới đây ngày hôm nay là muốn biết, vương phi có phải đứng cùng thuyền với Liên trắc phi hay không!
“Hôm nay ba muội muội sao lại có thời gian tới thăm tỷ tỷ thế?” Hạ Tử Duệ nheo mắt lại, đánh giá ba người.
Nàng không cần tốn tâm tư suy đoán về mục đích của cuộc thỉnh an của ba người bọn họ, một là do tối qua Lâm Bắc Hàn đã tới Mai Viên, hai là vì mấy ngày trước nàng tới Trúc Viên uống trà nói chuyện với Liên trắc phi.
Vương phủ rộng lớn, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ bị truyền ra.
Đại phu nhân nói đầu tiên: “Ngày mai vương phi sẽ phải trở về phủ tướng quân, hơn nữa còn phải ở phủ tướng quân vài ngày. Hiện nay cha của vương phi – Hạ đại tướng quân đại thắng trở về, chúng nô tỳ đã chuẩn bị chút quà mọn, hy vọng vương phi có thể nhận lấy”
Vừa dứt lời thì cho nha hoàn của nàng ta dâng đồ lên.
Trên khay là một pho tượng phật bằng ngọc trắng trong veo. Nó được làm bằng tay đầy tỉ mỉ, nhìn một cái là biết không phải vật tầm thường, giá trị liên thành.
Không ngờ một thiếp thất cỏn con lại ra tay hào phóng như vậy.
“Nô tỳ mong vương phi sớm ngày sinh con nối dõi cho vương gia. Tượng Quan Âm tặng con này là mẹ của nô tỳ tặng cho nô tỳ, nó đã được khai quang ở chùa Thanh Phong” Sau khi đại phu nhân thấy ánh mắt của Hạ Tử Duệ dừng ở trên bức tượng phật, đôi mắt yêu mị lóe lên, nói rất chân thành.
“Vậy bổn vương phi cảm ơn muội muội. Có điều, nếu tượng Quan Âm tặng con này thật sự đã được khai quang, linh nghiệm như muội muội nói, tại sao nó ở bên cạnh muội muội cũng gần được hai năm rồi mà bụng của muội muội chưa có động tĩnh gì vậy?" Hạ Tử Duệ mỉm cười hỏi ngược lại, nàng phất tay kêu Vân Nhi nhận lấy tượng Quan Âm bằng ngọc trắng.
Đại phu nhân nghẹn lời, chớp mắt, đáy mắt nảy sinh oán hận, Hạ Tử Duệ này giỏi mỉa mai trào phóng đấy! Đáng hận!
Khẽ đảo mắt, ánh mắt của nàng ta dừng ở trên người Vân Nhi.
“Ha ha ha... Tiếng cười êm ái lanh lảnh như chuông của tam phu nhân vang lên, sau đó nàng ta kêu nha hoàn đằng sau nàng ta dâng đồ lên: “Nô tỳ không hào phóng được như Mạc tỷ tỷ, vậy nên nô tỳ cũng chỉ tặng cho đại tướng quân một bức tranh mà thôi”
Hạ Tử Duệ nghiêng đầu nhìn sang bức tranh được nha hoàn đó mở ra, hình ảnh trong tranh là tướng quân của hai bên đang đối chiến trên chiến trường.
Bức tranh rất sống động, quả thật là một món đồ tốt! Ánh mắt nhìn xuống, nàng nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa được đề ở bên dưới, ánh mắt bỗng co rút, người được vẽ trong tranh lại là Tư Đồ tướng quân – phản đồ triều trước!
Người đối chiến với Tư Đồ tướng quân là tướng lĩnh của nước khác.
Đây là một bức tranh cấm! Ai sưu tầm tranh này, nếu bị người khác phát hiện, nhất định sẽ bị chém đầu!
Tam phu nhân vẫn cười ngây thơ vô tội.
Tam phu nhân ngẩng đầu hỏi với vẻ khó hiểu: “Vương phi, tại sao? Sao người...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất