“Hả?”
Joyce đang suy nghĩ về cách sử dụng, thì bị câu nói của Lý Dục Thần làm cho ngơ ngác.
Trần Văn Học cũng sững người, không hiểu Lý Dục Thần đang nói gì.
Lý Dục Thần nói: “Joyce, cậu quên Lông Vũ Ánh Trăng rồi sao? Nó ở ngay trong cơ thể cậu, hãy nhớ nó, kích hoạt nó, để nó phát ra ánh sáng!”
Trong giọng nói của Lý Dục Thần dường như có ma lực, khiến Joyce như bị thôi miên, đầu óc đầy ắp hình ảnh về chiếc lông vũ, không tài nào xua đi được.
Trên gương mặt Joyce hiện rõ vẻ đau đớn.
Cảnh sát Dominic đứng bên cạnh ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu họ đang làm gì.
Đột nhiên anh ta chỉ về góc tường, sợ hãi nói: “Mọi người mau nhìn!”
Người áo đen bị Trần Văn Học đấm bay khi nãy đang ngồi dưới đất, gương mặt ẩn trong bóng tối dưới chiếc áo choàng, để lộ nụ cười độc ác đầy tuyệt vọng khó nhận ra.
Lượng lớn máu đang tràn ra từ dưới chiếc áo choàng của hắn, men theo chân tường và các khe gạch dưới sàn mà chảy, tràn qua những chiếc lồng sắt, lan dần về phía chân bọn họ.
Dominic vô thức lùi về sau hai bước.
Điều khó tin là, Anthony người đã chết dưới đất, sau khi tiếp xúc với dòng máu, đã từ từ bò dậy.
Anh ta nghiêng đầu, những chỗ trên mặt và cánh tay dính máu đều đã thối rữa, một con mắt rơi khỏi hốc mắt, dính lủng lẳng trên gò má.
Cùng lúc đó, những người sắp chết trong các lồng sắt bỗng trở nên hưng phấn, từng người điên cuồng giật mạnh và lắc lư chiếc lồng, đến mức những thanh sắt to bằng cẳng tay dường như sắp bị bẻ cong.
Dominic chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
Người áo đen ngồi dưới đất bật cười: “Chết đi! Trong sự soi chiếu tĩnh lặng của Huyết Thần, để tất cả hóa thành tro bụi! Vinh quang của máu, cuối cùng sẽ rực rỡ dưới ánh mặt trời! ...”
Hắn lẩm bẩm như đang niệm chú, những chiếc lồng sắt càng lúc càng rung lắc dữ dội hơn, đã có vài người bẻ gãy được thanh sắt, bước ra khỏi lồng.
Anthony đã hóa thành xác sống mặc dù hành động chậm chạp, nhưng khoảng cách rất gần, chẳng mấy chốc đã tiến đến trước mặt Trần Văn Học.
Trần Văn Học lùi về sau hai bước đầy chán ghét, bộ dạng ghê tởm của Anthony khiến anh ta thật sự chẳng buồn ra tay.
Đoàng đoàng đoàng!
Dominic bắn liên tục vài phát, bắn sạch đạn trong súng, nhưng đạn bắn trúng cơ thể Anthony như bắn vào khúc gỗ mục, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Dường như Anthony đã bị chọc giận, quay người bước về phía Dominic.
Dominic hoảng sợ lùi về sau liên tục.
Lý Dục Thần vẫn chưa ra tay, chỉ nhìn Joyce nói: “Đừng từ bỏ, hãy cảm nhận thật kỹ năng lượng của Lông Vũ Ánh Trăng đang ẩn chứa trong cơ thể cậu. Tâm theo đạo phải tinh tế, thuần khiết và tập trung vào một con đường duy nhất…”
Joyce nhíu mày càng lúc càng chặt, nét mặt méo mó vì đau đớn, lưng cũng cong xuống như ông già gù lưng.
Mãi đến khi nghe thấy câu “Tâm theo đạo phải tinh tế, thuần khiết và tập trung vào một con đường duy nhất”, trong đầu Joyce bỗng lóe lên tia sáng, ngực lẫn bụng như được khai thông hoàn toàn, luồng năng lượng kỳ lạ bùng nổ mạnh mẽ trong cơ thể anh ta.
Anh ta hét lớn, chiếc lưng đang cong chợt bật thẳng dậy, trên người phát ra ánh sáng mờ ảo lung linh như ánh trăng, vừa có thực vừa như hư ảo.
Toàn thân Joyce tắm trong ánh sáng, trông như thực thể thiêng liêng.
“Mượn ánh sáng!”
Lý Dục Thần khẽ quát, tay kết ấn quyết, rồi chỉ ngón tay vào khoảng không giữa Joyce và Trần Văn Học.
Chỉ thấy ánh sáng trên người Joyce được dẫn truyền sang Trần Văn Học, hai người trong ánh sáng kết nối với nhau, tựa như hai luồng ánh sáng sinh đôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất