Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, bước đến gần cái ghế, liếc nhìn giọt máu còn sót lại trên bộ âu phục, cười khẩy nói: “Mấy trò vặt này, cũng muốn qua mặt tôi ư?”
Nói xong, thân hình anh lóe lên, xuyên qua sàn nhà và nền móng dày đặc của tòa lâu đài cổ, đi xuống tầng hầm ẩm thấp tăm tối dưới đất.
Tầng hầm này còn rộng lớn hơn tầng hầm của lâu đài Dracula rất nhiều, trống trải và có kết cấu phức tạp như mê cung, lại còn có kết giới pháp lực, phần nào ngăn cản được thần thức dò xét.
Nhưng điều đó chẳng làm khó được Lý Dục Thần. Anh nhanh chóng tìm được căn phòng thực sự mà Dracula đang ẩn náu.
Dracula đang ngồi trên ghế, dáng người béo phì, trông giống hệt phân thân máu ở trên lầu, chỉ là tinh thần không uể oải sa sút như vừa rồi. Trong môi trường u ám này, càng toát ra vẻ ác độc dữ tợn hơn.
“Cậu thật sự vượt quá cả tưởng tượng của tôi!” Dracula nhìn thấy Lý Dục Thần xuất hiện trước mặt, có vài phần kinh ngạc, nhưng không hề sợ hãi.
“Ông cũng vượt quá tưởng tượng của tôi, không ngờ ông đã tu luyện ra được phân thân, tiếc là công phu chưa đủ, vẫn phải mượn một giọt máu thật.” Lý Dục Thần nói.
Dracula cười tự giễu: “Cậu biết tôi đã mất bao lâu để tu luyện thành công phân thân máu thật này không? Năm trăm năm! Tròn năm trăm năm!”
Lý Dục Thần lắc đầu than: “Phân thân là để đoạn tuyệt nghiệt căn trong chính mình, không phải để đi lừa người khác. Ngay từ đầu, ông đã tu sai hướng rồi.”
“Hahahaha…” Dracula đột nhiên cười lớn, “Cậu đang dạy tôi tu hành sao? Tôi thừa nhận cậu là một thiên tài! Tôi đã điều tra cậu, chuyện ở Hoa Hạ và Bắc Mễ của cậu, tôi đều nắm rõ cả. Nhưng cậu đừng quên, người Hoa Hạ các cậu có câu núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn. Từ khi cậu xuất đạo đến nay, chưa từng bại trận, nhưng cậu đã từng đối mặt với bao nhiêu cường giả chân chính? Khi tôi nói cậu có sức mạnh gần như thần linh, đó là tâng bốc cậu thôi. Sự thật là, con người, vĩnh viễn không thể có được sức mạnh của thần linh! Mà tôi, đang tiến gần đến thần linh!”
Sắc mặt Dracula trở nên nghiêm túc, cây gậy trong tay nện mạnh xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”.
Âm thanh ấy mang theo sóng xung kích, tản ra bốn phía.
Những bức tường dày được xây dựng bằng đá cứng xung quanh đều đã vỡ nát, chỉ còn lại những cây cột trơ trọi vẫn đang chống đỡ tòa lâu đài cổ xưa nặng nề này.
Sóng xung kích đi xa, toàn bộ diện mạo của tòa thành dưới lòng đất lộ ra, nguy nga to lớn như một cung điện.
“Địa cung này, tôi đã dốc sức xây dựng suốt tám trăm năm, mới có được bộ dạng như ngày hôm nay. Tôi không hy vọng nó bị hủy trong chốc lát, nhưng nếu dùng để mai táng một đối thủ như cậu, cũng đáng giá rồi.”
Lý Dục Thần cười nói: “Cảm ơn ông đã coi trọng tôi như vậy, nhưng tôi không cần mộ phần. Nơi này, vẫn nên để dành cho chính ông thì hợp hơn.”
Dracula cười khẩy: “Chút nữa cậu sẽ không còn bình thản như vậy đâu. Cậu cho rằng tôi bỏ ra tám trăm năm chỉ để xây dựng một tòa lâu đài sao? Không! Nơi này là địa cung của Huyết tộc, là nơi vinh quang quy tụ. Suốt hàng vạn năm qua, những chiến sĩ vĩ đại nhất của Huyết tộc đều được chôn cất ở đây. Mỗi một cột đá nơi này đều đại diện cho anh linh của một người chiến sĩ!”
“Thế nên, kẻ mà cậu phải đối mặt, không chỉ là tôi, mà còn là toàn bộ anh linh Huyết tộc! Cùng với những huyết dịch đã bị chôn sâu dưới lòng đất suốt bao năm. Bây giờ, những huyết dịch này đang được rã đông, anh linh đang thức tỉnh…”
“Một Huyết tộc mới sắp ra đời!”
Giọng nói của Dracula trở nên cuồng nhiệt, cả người tràn đầy xúc động.
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày: “Ông không phải đang hiến tế Lilith, mà là đang thức tỉnh Huyết Dịch Nguyên Sơ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất