Trần Văn Học, Lâm Thiên Hào cùng Joyce đang ngồi trò chuyện trong căn phòng ở đồn cảnh sát Romat.
Có nữ cảnh sát xinh đẹp pha cà phê cho họ.
Dù chỉ là cà phê hòa tan, nhưng được tiếp đãi như vậy trong đồn cảnh sát thì đã là rất tốt rồi.
Hồi lâu sau, Dominic đẩy cửa bước vào với nụ cười, nói: “Ba vị, thật xin lỗi, để các vị phải chờ lâu, các vị cũng biết mà, làm việc công phải theo quy trình, rắc rối lắm.”
Trần Văn Học nói: “Không sao, được ngồi trong đồn cảnh sát Romat uống tách cà phê nóng hổi thế này, tôi về còn có cái để khoe nữa chứ.”
Dominic ngồi xuống, bắt đầu ghi lời khai của họ.
Lời khai dĩ nhiên đã được thống nhất trước, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì tuyệt đối không nhắc đến.
Thế là toàn bộ diễn biến sự việc được kể lại như sau, cảnh sát dũng cảm cùng thông minh Dominic, dựa vào manh mối của vụ mất tích người, đã lần ra đến lâu đài Dracula, với sự trợ giúp của ba vị du khách, anh ta đã mưu trí đối đầu với ma cà rồng, cuối cùng tiêu diệt nó bằng ánh sáng mặt trời.
Trần Văn Học hỏi Dominic: “Cấp trên không xem bọn tôi như mấy kẻ điên đấy chứ?”
“Ban đầu tôi cũng lo chuyện đó, nhưng khi tôi báo cáo lên trên, anh đoán xem sao?”, Dominic không giấu được vẻ phấn khích, “Các lãnh đạo ở tòa thị chính vừa nghe nói thật sự có ma cà rồng thì mừng phát điên, nói rằng chuyện này sẽ có cơ hội phát triển chưa từng có cho Romat. Phó thị trưởng đang trên đường tới đồn cảnh sát rồi.”
“Vậy thì anh lập công lớn rồi, chắc sắp được thăng chức nhỉ?” Joyce cười nói.
Dominic nói: “Đều nhờ các anh giúp đỡ cả, công lao này, các anh chiếm phần lớn, đặc biệt là vị đó…”
Anh ta không biết Lý Dục Thần tên gì, mà theo như lời khai đã thống nhất thì người đó không hề xuất hiện trong toàn bộ sự việc, nên Dominic ngập ngừng giữa chừng, chỉ cười hì hì.
Chỉ có Lâm Thiên Hào vẫn buồn bã không vui, trong lòng luôn nhớ đến Lilith, nên chẳng thể nào cười nổi.
Trần Văn Học nhìn anh ta nói: “Lão Lâm, đừng lo lắng, phải tin Dục Thần, anh ấy nhất định sẽ tìm được Dracula, mà tìm được Dracula thì cũng sẽ tìm được Lilith thôi.”
Lâm Thiên Hào thở dài nói: “Tất nhiên tôi tin cậu Lý, nhưng... Nhưng tôi sợ kéo dài thời gian thì Lilith chẳng may mà…”
Joyce nói: “Tên ma cà rồng đó hình như có nhắc đến chữ 'Hắc', cảnh sát Dominic, ở Romat có nơi nào tên có chữ 'Hắc' không?”
Dominic chợt nhớ ra, giật mình nói: “Không lẽ là Hắc giáo đường?”
“Hắc giáo đường là gì?”
“Đó là đại giáo đường rất cổ kính, cũng là nơi rất kỳ lạ. Khoảng hơn ba trăm năm trước, ở Romat xảy ra cuộc bạo loạn lớn, cả thành phố chìm trong hỗn loạn, vài phụ nữ lẫn trẻ em được giáo hội giúp đỡ lánh nạn trong giáo đường, nhưng sau đó trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi toàn bộ giáo đường. Tất cả những phần bằng gỗ đều cháy sạch, chỉ còn phần chính bằng đá bị ám đen đứng sừng sững giữa đống hoang tàn. Từ đó về sau, nơi đó được gọi là ‘Hắc giáo đường’.”
“Chẳng phải chỉ là bị khói đen do cháy sao, sửa là xong mà.”
“Anh không biết thôi, đó không phải là trận hỏa hoạn duy nhất của nhà thờ đó đâu, trong hàng trăm năm sau, nhà thờ còn bị cháy thêm mấy lần nữa, mỗi lần khiến tường bị ám khói đen hơn. Mà cái tên ‘Hắc giáo đường’ không chỉ vì nó đen, mà còn vì sự xui xẻo của nó, người ta nói những linh hồn chết trong trận hỏa hoạn ấy vẫn luôn lảng vảng trong nhà thờ. Có người từng thấy vào ban đêm, phòng khách của giáo đường đông nghịt người...”
Nói đến đây, Dominic không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Là cảnh sát, anh ta từng cười nhạo những lời đồn đại này, nhưng sau chuyện ma cà rồng hôm nay, thế giới quan của anh ta hoàn toàn bị đảo lộn.
Đúng lúc này, nữ cảnh sát vừa mang cà phê ban nãy gõ cửa bước vào nói: “Dominic, cảnh sát trưởng đã quay về rồi, còn có cả lãnh đạo từ tòa thị chính nữa.”
Dominic phấn khởi đứng bật dậy: “Tôi đi gặp họ ngay đây.”
Nữ cảnh sát nói: “Tôi thấy lãnh đạo thành phố mặt mày u ám suốt, trông như đang rất giận, sắc mặt của cảnh sát trưởng cũng không tốt lắm, Dominic, anh tốt nhất nên cẩn thận chút.”
Dominic sững người: “Tại sao chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất