Trần Văn Học và Lâm Thiên Hào men theo hành lang dài để đi. Hành lang này không những uốn lượn mà còn có độ dốc hướng lên trên, nối với trụ chống bay, dẫn lên tầng cao hơn của tòa nhà khác.  

 

“Ông Lâm, đừng vội, Joyce đã tìm được Agatha rồi, ông cũng nhất định sẽ viên mãn, Lilith chắc chắn không sao đâu.” Trần Văn Học vừa đi vừa nói.  

 

Lâm Thiên Hào cúi đầu, chỉ ừ một tiếng. Lúc này lòng ông ta như lửa đốt, chỉ mong nhanh chóng được gặp Lilith, chẳng còn tâm trạng đâu mà trò chuyện.  

 

Hai người sang đến tòa nhà bên kia, lại đi qua một đoạn hành lang, đi tới cuối, nhìn thấy căn phòng mà Agatha đã nói.  

 

Cửa phòng đóng chặt.  

 

Lâm Thiên Hào giơ tay đẩy thử, cửa hoàn toàn không nhúc nhích.  

 

Ông ta và Trần Văn Học liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng dồn chân lực vào lòng bàn tay, vung ra một chưởng.  

 

Cánh cửa gỗ nặng nề lập tức vỡ nát, mảnh vụn tung tóe, lộ ra không gian u ám sau cánh cửa.  

 

Hai người bước vào, phát hiện đây là một căn phòng không có cửa sổ, cũng chẳng có đèn, vô cùng tối tăm.  

 

Trong phòng không có ai, đồ đạc cũng rất ít, chỉ có một chiếc bàn cũ kỹ.  

 

“Đi mau!” Trần Văn Học sinh lòng cảnh giác, “Người phụ nữ đó đã lừa chúng ta!”  

 

Anh ta kéo Lâm Thiên Hào lui lại, nhưng Lâm Thiên Hào lại hất tay anh ta ra.  

 

“Đợi đã, tôi cảm nhận được khí tức của Lilith, cô ấy ở đây!” Lâm Thiên Hào nói.  

 

Trần Văn Học ngẩn ra: “Nhưng ở đây có cái gì đâu!”  

 

“Kia kìa!” Lâm Thiên Hào chỉ vào bức tường sau chiếc bàn.  

 

Trên tường là một bức phù điêu chạm khắc cảnh thánh nhân bị đóng đinh trên thánh giá, trong ánh sáng mờ mờ hình ảnh đó rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một dáng vẻ đại khái.  

 

Lâm Thiên Hào bước đến, đưa tay chạm vào bức tường. Nhưng sờ một hồi, vẫn không phát hiện được gì.  

 

“Phá nó đi!” Trần Văn Học giơ nắm đấm lên.  

 

“Đừng!” Lâm Thiên Hào định ngăn cản, nhưng đã không kịp.  

 

Trần Văn Học đã vung quyền đấm xuống.  

 

Một tiếng bùm vang lên, đá vụn văng tứ tung, vách tường bị đấm lõm vào một chỗ.  

 

“Cứng thật đấy!” Trần Văn Học thu tay lại, hít một hơi.  

 

Với sức mạnh hiện tại của anh ta, tuy không đến mức có sức phá núi như Mã Sơn, nhưng cũng đủ đấm nát bia đá, bình thường một cú đấm toàn lực, đừng nói là tường nhà, ngay cả tường thành cũng có thể bị đập vỡ một lỗ.  

 

Vậy mà tường này chỉ lõm xuống được vài phân.  

 

Vài vết nứt kéo dài từ chỗ lõm lan ra xung quanh, phát ra tiếng rắc rắc.  

 

Sau đó, bốn bức tường xung quanh phòng cũng đầy khe nứt như mạng nhện.  

 

Một tràng lộp bộp vang lên, những mảnh đá vụn từ bốn bức tường rơi xuống đầy mặt đất, chất thành đống đổ nát dày ở các góc tường.  

 

Nhưng căn phòng không hề sụp đổ, các bức tường chỉ bong tróc một lớp bên ngoài, bên trong vẫn còn một lớp nữa, trên đó chi chít những phù điêu hình người được sắp xếp ngay ngắn. Từ dưới lên trên tổng cộng có ba tầng, kích thước gần như người thật, tầng trên cùng vừa vặn chạm đến trần nhà.  

 

Khi Trần Văn Học ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trên trần nhà cũng có những phù điêu hình người giống vậy, chỉ là không được sắp xếp theo kiểu ma trận vuông như trên bốn bức tường, mà được bố trí theo hình tròn tỏa ra từ trung tâm trần nhà, gồm ba vòng từ trong ra ngoài.  

 

Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên quái dị.  

eyJpdiI6IjRlN3FNWFBKUVwvMDB1cHppSzlkeCtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1QNjNyaEZTcWRPbUhvUDF4ZzFnSlBnMzJRU3BndWJKb2l6M2tLRWQyblc1QTVsZ2RmY21GcVZNWWNucnRGeWQiLCJtYWMiOiJhOWM0OGNhMzExZTQ3NDI0NjI1NzM2OGRkOWYwMmQ0YzBjNjIwZjZlNzlmOGE0OGVjNDc5YzU2ZGEzZGYzYTdlIn0=
eyJpdiI6IklSSk85YUVGdXNSRWNDTzBFWDlDVWc9PSIsInZhbHVlIjoiS3JWTFRxQzlIT3U3bjBTZzFONzNwSXFHaUhCdjBXUlFrZmQ4dG1FTGhaYzdqcVBkcGxBRE1ITiswTFFKZzV2NUdcL3loc3NOTUVadWdtUGNZN3lwWGtTaVlWc2x6Mk01cmV3SFYrZHdoeGdmUzBJNzBzUEVuTWIxRURBQWFUQzJRY2I3UDF6UW5GY25uTW10WTluelRLb2hZbk1GdVdoUmhlVXdLczdXd2NJQ25sZVhhaVc2RzVhV2FMVTk2ZFFBTmV2T0hYMzNXYnFTMFdnWW9FTjNqVWRhb0ZZdkxLaFAxMGdCOFlXUWhNNm9BT0hxUXFEVmtMbEtzQmZNTHZRKzg3RCtOM2ZaWkFHeFV4cTVDZUk3bEE4cVhYZG52MWFLVmxDWWl3S1BsSVF3PSIsIm1hYyI6IjFjYmQ5MThlMGQ5YWYyZmJkOWY3M2EyNjhlYTAxODZhMjRlMGE0YzQyMjA1NjJmNGQ4MzFjYzUwZjg2YTEzZDUifQ==

Lâm Thiên Hào không nói một lời, bước tới nhẹ nhàng chạm vào một pho tượng người nhô ra trên tường, sắc mặt nặng nề nói: “Không chỉ đơn giản là bệnh hoạn, những người này không phải tượng điêu khắc, là người thật!” 

Ads
';
Advertisement
x