Trần Văn Học hít một hơi lạnh, cũng tiến tới vách tường, vươn tay định xác nhận. Nhưng đúng lúc ấy, bức tường phía trước phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.  

 

 

Những người bị phong ấn trong tường bắt đầu hiện rõ hình dáng.  

 

Bọn họ có nam có nữ, ăn mặc theo phong cách Trung cổ, thân thể phủ một lớp không rõ là sáp hay nhựa thông. Trên mặt họ đều mang một nụ cười kỳ lạ, mắt mở to, sống động như thật, tựa như họ chưa chết, mà đang chờ đợi điều gì đó.  

 

“Cậu nghe xem, có tiếng gì kìa?” Lâm Thiên Hào nói.  

 

“Hình như là nước chảy.” Trần Văn Học cũng nghe được, không còn để tâm đến sự kỳ dị của những xác người kia nữa, ghé sát tai lại để lắng nghe.  

 

Bên trong bức tường vọng ra một thứ âm thanh rất nhỏ như nước đang chảy qua ống.  

 

“Còn nữa...” Trần Văn Học nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, “Tiếng tim đập!”  

 

Gặp phải chuyện quỷ dị như thế này, ngay cả Trần Văn Học cũng không khỏi cảm thấy tê da đầu.  

 

“Ông Lâm, chúng ta rút lui trước đi, đợi Dục Thần tới rồi tính.” Trần Văn Học có một dự cảm chẳng lành, anh ta cảm thấy ở lại đây không phải lựa chọn sáng suốt, ít nhất cũng nên quay lại hội họp với Joyce đã.  

 

Nhưng Lâm Thiên Hào lại lắc đầu: “Lilith đang ở đây, tôi không thể rời đi, khí tức sinh mệnh của cô ấy đã yếu lắm rồi. Cậu đi trước đi, tôi phải ở lại.”  

 

Trần Văn Học cắn răng nói: “Tôi không thể nào bỏ ông lại, thôi được rồi, có chết thì chết cùng nhau!”  

 

Lúc này, ánh sáng trắng trên bức tường càng lúc càng sáng. Những thân thể bị bọc sáp đang dần trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng dòng máu đỏ đang chảy trong huyết quản của họ.  

 

Âm thanh vừa rồi họ nghe được chính là tiếng máu chảy.  

 

Nhưng đây không phải là dòng máu lưu thông bình thường, bởi vì trong điều kiện bình thường, âm thanh máu chảy trong cơ thể con người là không thể nghe thấy từ bên ngoài. Hơn nữa, nhịp tim của mỗi người đều khác nhau, không ai có tần suất và hướng dòng chảy của máu giống hệt nhau.  

 

Nhưng lúc này, máu trong mạch máu của tất cả những “người” bị phong ấn trong tường lại đang chảy theo cùng một hướng, dường như cơ thể của họ đã được nối với nhau, được một trái tim duy nhất cung cấp máu.  

 

Trần Văn Học và Lâm Thiên Hào liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ vẻ kinh hoàng và bất an trong mắt đối phương. Nhưng không ai tỏ ra sợ hãi hay lùi bước.  

 

Hai người quay trở lại bức tường ban đầu.  

 

Lớp ngoài của bức tường này vẫn chưa bong tróc, trên đó vẫn là bức phù điêu cảnh Thánh nhân chịu nạn, nhưng hiện giờ đã đầy vết nứt.  

 

Trần Văn Học bước lên, lại tung một cú đấm vào tường.  

 

Lần này, lớp vữa tường rơi xuống từng mảng lớn, lộ ra cảnh tượng bên trong: một cây thánh giá thật sự, trên thánh giá đóng một người phụ nữ. Người phụ nữ cúi đầu, trên người không có quần áo che thân, nhưng cắm đầy ống dẫn, ở ngực, cánh tay, và đùi đều có, to cỡ ống truyền dịch trong bệnh viện. Bên trong các ống chảy một loại chất lỏng đỏ sẫm, những ống này quấn ra phía sau, vòng quanh thánh giá, rồi bị nhét vào trong các bức tường xung quanh giống như dây điện.  

 

Người phụ nữ đó lại chính là Lilith.  

 

“Lilith!”  

 

Lâm Thiên Hào vui buồn đan xen, lao thẳng lên, định cứu Lilith ra.  

 

“Tốt nhất đừng chạm vào cô ta.” Một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng họ, “Nếu rút hết ống ra, cô ta sẽ chết ngay lập tức.”  

 

Bàn tay đang vươn ra của Lâm Thiên Hào dừng lại giữa không trung, các ngón tay chỉ vừa chạm đến làn da của Lilith.  

 

Trần Văn Học quay đầu lại, thấy Agatha đang đứng ở cửa. Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu lên người cô ta, khiến cô ta trông vừa mờ ảo vừa thần bí.  

 

“Joyce đâu?” Anh ta có dự cảm xấu.  

 

“Người phản bội thần linh, không có giá trị tồn tại trên đời.” Agatha đáp.  

 

“Cái gì?” Mặc dù Trần Văn Học đã đoán ra kết quả, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, “Cô lại dám giết chồng mình sao? Cô có biết anh ấy yêu cô đến nhường nào không? Cô có biết bao năm qua anh ấy đã chịu bao nhiêu khổ cực, đã trải qua bao nhiêu gian nan để cứu cô không?”  

eyJpdiI6IkVINUFxbGtFTDB5Y3Z3NEdKa0Q5UkE9PSIsInZhbHVlIjoiZXNXSCtjSnVMMUNqM1pFTThyc2NWT3FheVwvdGVZSzJUeSt4WlFpM3ZaQW1ONXU4MDI5QlRNeVwvQXdTS2RPM1pKIiwibWFjIjoiOGJlYTIxZWU2ZDk0MmYwYjk5NDdkMWEyMjEwZTBhMmQwOGEwMzA0YmU1ZDdkMWEyZTFkODE4OWE1MjU5ZTEzMCJ9
eyJpdiI6IklpdHdWREtKR1lGbmY0WDJaRHVLNXc9PSIsInZhbHVlIjoiUCtxckVQbUhcL1J0cTRyenVYMFhaekJrVWNtU2FWMVVkVENvRWxKb3lpbk5KVkVwcElmcUlvOTRsYkVEQmlVbTg3SlpwSWR5Q2Y1RVhRZnFNNzRTdkwxczV4Y3lPTFwvTlRuYUZraGpZQUc5ekVhNTg4WWEzMkp6a0k3MlVQMDM3M092WWJwdXh2Z0p2bUZvSDF5ZVNmYlUzdjdnWW93cStFME9LNXZlbDRLVmZOVTM4ZmVCV3UyZUdubmIzTFlmT1NEV21YWEVZTkdlcUJ0cTZQM2N3RVBBTnRDc05tVklDR3ZCV1VrcmlEVTVQcjg4bmtIeFNuUHl4OVJFNjFRUXZyV1U3TitsTlFxM1EzcjR3WG1ON1dSS0EyU1ZEUUpVMyt4Z0JadXhYenUzNCtBNHRKcnE5OVZpeXdmeHpCNW1wUm54ZHBHSE91Y2wrR0ZGeFh3dDB6VXozM3hcL1BvWDZFTFJoekhaeFFmb3dxVGFUZnlqekhQVHFKcDFwR3FcL0RoYXphakREUGduVXBtWGNPc0NpalN2TnJoeW1QbVpldTR3em81WXdycHFzSmRrSE85dnVybjU4cXZKc1wvSkM3YmtVYnFxM0pzcHo2UG16V2hMMXFJOExRY2x4WDErYVIyQVwvS2Z4VkFSc1ArWnpzXC9ma25vMUVrYXNlZkw2VHBPbklGTVJBdTRzQk9nMndTXC9NY3k0bDh1c2VZaWNoYjZDdmJTVzFDckZHNThCQldCV3ZUeDY5RUlhcXRaYnRpYXF1MU84cjExYlJuajF1em8rXC9pS2YwdzlsY2F1dGlkaDhjT3pcL1RGNmR6MEcxNWRDcWFRK3h3U3lEY2M3bjZwV0JYaUVcL093dysrb3h4YXpleXUwN3gzcTZvcllwOE9YUUdtUUNFcGI5SEZNQk5hODRzMDM5djBGZ2xVRVBwT09STGNGYiIsIm1hYyI6IjgzZWYyMTQ0NTA1MTk3N2FlMTcwODQ1YjcxOGUzNzI1NzVkZjcxNjkwZjkyODc3NTMwOWMwZmY1ZTgyZGJjNWUifQ==

Ads
';
Advertisement
x