"Đi thôi." Lý Dục Thần nói.  

 

"Chúng ta đi đâu?" Trần Văn Học hỏi.  

 

"Về Malika, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, sẽ giúp anh làm một bộ giáp." Lý Dục Thần cười nói.  

 

Trần Văn Học khịt mũi coi thường rồi phẩy tay: "Xì, thôi đi, giáp gì nữa, tôi đâu có muốn biến thành mấy gã bự con chậm chạp mặc giáp vàng kia đâu."  

 

Lý Dục Thần nói: "Không hẳn là như vậy, giáp cũng có rất nhiều loại, như hồi trước ở Thiên Đô tôi từng thấy một bộ Kim Quang Tỏa Tử Giáp, giống như pháp khí vậy, khi không dùng thì không nhìn thấy, cũng không có trọng lượng. Khi dùng, chỉ cần vận dụng phép điều khiển pháp khí là có thể lập tức khoác lên người, trông cực kỳ uy nghiêm."  

 

"Giáp mà cũng thần kỳ như vậy à?" Trần Văn Học tuy không thật sự động lòng, nhưng cũng không chán ghét nữa, nghĩ tới trang phục của Tề Thiên Đại Thánh trong Tây Du Ký, nếu mặc trên người mình thì chỉ thấy buồn cười.  

 

Lilith nói: ''Anh Lý, tôi giờ đã là một người phàm già nua, lẽ ra nên lui về sống ẩn dật, yên ổn sống hết quãng đời còn lại, nhưng tôi vẫn còn một nguyện vọng, hy vọng anh Lý có thể giúp tôi.''  

 

''Cô nói đi.''  

 

''Tôi muốn gặp Hawkworth, tôi muốn hỏi rõ, tại sao ông ta lại giết mẹ tôi, tại sao lại vứt bỏ tôi!''  

 

Lâm Thiên Hào định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.  

 

Lý Dục Thần im lặng một lúc, rồi gật đầu: ''Được, tôi đưa cô đi gặp ông ta.''  

 

Họ đang chuẩn bị đi, bỗng nghe thấy Dominic nói: ''Này, các người có thể đưa tôi theo không?''  

 

Trần Văn Học cười nói: ''Tôi nói này cảnh sát, anh không làm cảnh sát cho yên ổn, lại muốn cùng chúng tôi phiêu bạt giang hồ à? Trên người bọn tôi đâu có bản đồ kho báu gì đâu, không có cơ hội phát tài đâu nhé!''  

 

Dominic thở dài, giọng có chút nặng nề: ''Tôi đã là một tội phạm bị truy nã rồi, cảnh sát trưởng cấu kết với gia tộc ma cà rồng, tôi không thể quay về được nữa.''  

 

''Ma cà rồng đều chết cả rồi, cảnh sát trưởng của các anh giờ chắc chắn rất sợ, sẽ không làm gì anh đâu. Nếu anh thể hiện chút bản lĩnh, biết đâu còn có thể thay thế hắn. Mấy chứng cứ phạm tội của hắn, chắc anh dễ lấy lắm.'' Joyce nói.  

 

Dominic lắc đầu: ''Không, tôi đã nói rồi, ma cà rồng vĩnh viễn sống trong lòng người dân Romat. Một mình cảnh sát trưởng không dám cấu kết với ma cà rồng, chắc chắn còn có người chống lưng cho hắn. Tôi biết bí mật bẩn thỉu của họ rồi, họ sẽ không tha cho tôi đâu.''  

 

''Thế còn người nhà của anh?''  

 

''Bố tôi mất sớm rồi, mẹ tôi tái hôn, chuyển đến phương Bắc xa xôi, tôi đến giờ vẫn độc thân, không vướng bận gì cả.''  

 

''Thế chẳng phải anh rất tự do sao?''  

 

''Trước kia tôi cũng nghĩ vậy, một thân một mình, muốn đi đâu thì đi, có lương thì tiêu sạch, nhưng bây giờ...'' Dominic ngẩng đầu nhìn tháp nhọn cao vút, ''Tôi nhận ra so với các anh, tôi chẳng tự do chút nào cả. Tôi muốn theo đuổi tự do, như theo đuổi chân lý vậy!''  

 

''Anh thì e là không phải vì chân lý đâu nhỉ?'' Trần Văn Học cười hỏi.  

 

Dominic gãi đầu, hơi ngượng ngùng cười: ''Các anh đều lợi hại như vậy, tôi muốn đi theo các anh học võ, chỉ cần... chỉ cần dạy tôi một chút xíu là được rồi!''  

 

Mọi người bị dáng vẻ của anh ta chọc cười.  

 

Ngay cả người đã trải qua máu lửa và sự đổi thay của năm tháng như Lâm Thiên Hào và Lilith cũng bật cười.  

 

Lý Dục Thần không phản đối, cũng không nói đồng ý, chỉ khẽ vung tay, đưa mọi người bay lên không trung.  

 

Một luồng lôi hỏa không tiếng động giáng xuống.  

 

Hắc giáo đường ở Romat lại một lần nữa bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa tựa như có linh hồn, kế thừa những tiền bối của nó đã từng bùng cháy ở nơi đây suốt mấy trăm năm qua, để lại những dấu tích cháy đen trên tường nhà thờ theo cùng một cách như trước kia.  

 

Mỗi lần cháy lớn đều có thể gột rửa dơ bẩn và bóng tối ẩn dưới lòng nhà thờ, khiến nơi đây thêm thần bí, thậm chí thiêng liêng.  

 

Nhưng màu đất cháy khô cằn sau ngọn lửa lại như một điềm báo, rằng bóng tối sẽ không bao giờ biến mất.  

 

Khi ánh lửa tắt, ẩm thấp và nấm mốc đã bắt đầu sinh sôi trong lòng đất không ai thấy, chỉ chờ tích lũy đủ thời gian để bùng phát.  

 

Người dân Romat tụ tập bên ngoài nhà thờ, cầu nguyện.  

 

Họ tin rằng chính nhà thờ này đã che chở họ khỏi tai ương, là thần linh chịu khổ thay cho họ.  

 

Cảnh sát trưởng Edward đang tức giận truy bắt Dominic khắp nơi. Nghe nói Dominic trốn vào nhà thờ, hắn dẫn theo cả đội cảnh sát vội vã chạy đến, đúng lúc gặp phải trận hỏa hoạn này.  

 

Thế là họ trở thành anh hùng cứu hỏa.  

 

Sau trận hỏa hoạn, Edward được vinh danh tại tòa thị chính, nhận huân chương danh dự, trở thành anh hùng được toàn thành phố kính ngưỡng.  

eyJpdiI6Imk5bU5Hc2NIVVh0b0luSUxLM3JcL3hBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik0yWXRLTlZpeGdsWEQwYkt4OGJBWUR5XC9nWFlENjdJU2hDQWxJc0lITU5jSXlRN2l3STVkamNJcUxmTVhDSWNIIiwibWFjIjoiYTI4YWVlZjIzNWQxOGVlN2QxOTM5MWVjOGU3NDlhOWE4OWY3NGVjMzk0OGJkN2YzODVkMDI0ZmNmZGUyNzYzMCJ9
eyJpdiI6InRvYkxROWp5V2d1SXpIQXZtbTkzcFE9PSIsInZhbHVlIjoiM1ZHdzE4amFIS3VPa2Mzc2k0RjA1dDFReDNrWVwvd09GQXU5MzNTT0FjVGJRVHpuN3Z3bmtBUmk1WFV3Tnp0cHJJUVVpQlwvaUNiMkZ1RnNIb3BhdjRiMU5rZ2tBUUN0WFhEbGZxVW8wMGFzNTl0OTNRd3VOUk9GaVVlY3p5K3hmVFwvXC90Q1QreExjYzZ5RzY5Ym1XTThyYzZhSUV1Tm5Pc3Q1SmpjcUZkb3Y4ZkdWalNcL0RSV21Tb3Fub1V1N3pzUFI3ZzFRVkZmTkN3QjRSZ0lRWHdqWGdhVTNkRGdZQ2xVS3Vlb3U5VVBnbDhJZnJEaGRHZ2w5RXc4Z29uNkFVSStZYmNLXC8wY2ZvdTRDZGNoMWhvd2l1a0hLV2xZa29zZU4rUlBYaWNIZWdcL0pmQm9oTFJrS2xXS3B3XC8yWTlHb1B6eVwvdnpmQWxuUytqSzFWcG5cL2FueWNZbGVqcXRzXC9CWHRydHhiWVplRG1UeDlRSEVqUVRcL0Q5SzJnN003bFMzTVYxIiwibWFjIjoiZGU3YWU4ZjQ1YjAzOTYxNDBkZWFjNzFiZWZmOTc1Y2ZjMjAwNzFlNDcwZWNmZGE3ZjdmNTgxNDJkYjY5NWRiNSJ9

Đây không phải lần đầu anh ta đến Malika, nhưng là lần đầu đến bằng cách kỳ lạ như thế này. 

Ads
';
Advertisement
x