Ngày hôm sau, anh ta thấy tin tức về Romat trên truyền hình và mạng internet.  

 

Hắc giáo đường một lần nữa bị cháy lớn, thu hút sự chú ý của toàn thế giới, khiến thành phố Romat lại trở thành điểm nóng du lịch.  

 

Cấp trên của anh ta, cảnh sát trưởng Edward, đang được vinh danh và hào hứng phát biểu, tuyên bố sẽ biến Romat thành thành phố an toàn nhất thế giới, khiến mọi du khách đều cảm thấy như ở nhà.  

 

Dominic cảm thấy thế giới này tràn đầy huyễn hoặc.  

 

Anh ta quỳ trên thảm trong phòng, mông đặt trên gót chân, hai tay để lên đùi, lưng thẳng, toàn thân thả lỏng.  

 

Đây là phương pháp điều tức mà Lý Dục Thần vừa mới dạy cho anh ta, hiện giờ anh ta vẫn chưa hiểu gì, chỉ có thể làm theo.  

 

Mắt anh ta nhìn mũi, mũi nhìn vào tâm, tai lắng nghe tiếng hít thở của chính mình, cố gắng thả lỏng từng bó cơ trên cơ thể, cảm nhận từng đầu dây thần kinh, nhưng cũng chính vì vậy mà anh ta lại càng không thể tĩnh tâm.  

 

Hàng loạt suy nghĩ trào ra từ trong lòng, những người và chuyện trong quá khứ, người cha đã khuất, người mẹ đã rời đi, món đồ chơi thời thơ ấu, bà lão hàng xóm, đồng nghiệp sau này, cả cảnh sát trưởng và ma cà rồng… như phiên chợ chen chúc chui vào não anh ta.  

 

Dominic bực bội vô cùng, cố ép bản thân không nghĩ ngợi nữa, nhưng lúc này năng lực các giác quan của anh ta như bị khuếch đại lên, tiếng động nhỏ xíu cũng vang dội đến mức khó chịu, thậm chí anh ta còn nghe được tiếng một con gián bò ở góc tường.  

 

Ngay sau đó là tiếng mở cửa nặng nề như sấm rền vang lên trong tai, khiến anh ta giật mình, nhận ra có người vừa xông vào phòng khách ngoài kia.  

 

...  

 

Trong phòng khách, Lý Dục Thần và mọi người đang ngồi tán gẫu, chờ hoàng hôn buông xuống họ sẽ đến đền Parto, đưa Lilith đến gặp Hawkworth.  

 

Cửa bật mở, Carroll hốt hoảng lao vào.  

 

''Không hay rồi, anh Lý, các vị, mọi người mau trốn đi!'' Carroll sốt ruột nói.  

 

''Chuyện gì vậy?'' Lý Dục Thần hỏi.  

 

''Thầy tôi bảo tôi báo cho anh, đoàn thiên sứ đã biết anh giết Sariel rồi, thánh Azazel đã về đến đảo Delin, chuẩn bị dẫn quân đến trừng phạt anh, thầy tôi cũng không ngăn được.''  

 

''Vậy à?''  

 

Carroll thấy Lý Dục Thần chẳng hề hoảng loạn, hắn lại càng sốt ruột hơn, nói: ''Anh Lý, tôi đã chuẩn bị sẵn nơi mới cho các anh rồi, trước khi họ phát hiện, mau theo tôi đi. Thầy tôi sẽ đứng ra dàn xếp, đợi khi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện sau.''  

 

Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: ''Không cần đâu, họ không đến tìm tôi, thì tôi cũng sẽ đi tìm họ.''

Carroll khuyên can không thành, đành phải quay về bẩm báo với sư phụ hắn.  

 

Tới hoàng hôn, Lý Dục Thần dẫn mọi người đến đền Parto trên cao nguyên Acropolis.  

 

Mặt trời dần lặn xuống, du khách cũng lần lượt rời đi, những di tích lịch sử đang dần chìm vào bóng hoàng hôn. Những khối đá khổng lồ ấy đã đứng sừng sững nơi đây hàng nghìn năm, như đang âm thầm chờ đợi điều gì đó.  

 

Lý Dục Thần tiến tới cây cột trong số đó, giơ tay gõ giữa không trung, như đang gõ vào cánh cửa vô hình.  

 

“Lại là các anh!” Người phụ nữ mặc áo choàng trắng bước ra từ phía bên kia của ngôi đền.  

 

Ngoài cảnh sát Dominic ra, những người khác đều nhận ra cô ta, lần trước đến đây họ đã gặp rồi. Cô ta tên là Jessica, tự xưng là người hầu của thánh Sariel.  

 

Trần Văn Học tỏ vẻ khinh thường người phụ nữ này, khuôn mặt lúc nào cũng cao ngạo như con chó giữ cổng nhà địa chủ vậy.  

 

Jessica lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, còn với những người khác thì thậm chí chẳng thèm nhìn.  

 

“Đừng tùy tiện gõ cửa đền, làm phật ý thần linh, cơn giận đó anh không gánh nổi đâu!”  

 

Lý Dục Thần không định phí lời với cô ta, nên không để tâm, giơ tay thực hiện động tác gõ cửa lần nữa.  

 

“Đây là lần cuối cùng, nếu cô không ra gặp tôi, tôi sẽ rời đi.” Vừa gõ cửa trong không khí, anh vừa nói.  

 

“Đồ không biết sống chết!” Jessica giận dữ hét lên, “Anh sẽ phải trả giá vì sự hỗn xược và bốc đồng này!”  

 

Cô ta khoanh hai tay trước ngực, kết thành ấn thánh giá bằng ánh sáng, chiếu ra luồng ánh sáng hư vô.  

 

Đúng lúc ấy, có giọng nói cất lên: “Jessica, là tôi bảo họ đến đây.”  

 

Giữa những trụ đá cổ kính khổng lồ, hư ảnh dao động, Hawkworth mặc bộ giáp trụ, cưỡi chiến mã, cầm trường thương, từ trong hư không thong thả bước ra.  

 

Jessica nhíu mày, thu sát khí, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt nói: “Kỵ sĩ đại nhân, ông không nên đưa những kẻ dị giáo tới đây. Nơi này là đất thánh, thánh Sariel giao phó cho tôi canh giữ, tôi tuyệt đối không cho phép bọn dị giáo quấy nhiễu sự yên bình của thần thánh!”  

 

Hawkworth cưỡi ngựa, thân hình cao lớn như pho tượng đúc bằng sắt, đứng bất động, không rõ đang suy nghĩ điều gì.  

 

Jessica dường như có chút dè chừng với vị kỵ sĩ này, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, ánh sáng hình thánh giá trước ngực lần nữa bừng lên.  

 

“Xin lỗi, thưa kỵ sĩ đại nhân, tốt nhất bây giờ ông nên đưa bọn họ rời khỏi ngay, nếu không tôi sẽ buộc phải trục xuất họ, nếu có ai bị thương hay thiệt mạng, đừng trách tôi.”  

eyJpdiI6Ik9sditERG1HSDR1eCtBQkt3eFdYOEE9PSIsInZhbHVlIjoib1lBYnNVRGxCWXVRK2RFTHJZOEszYTFRQk5qMFliQWdRQ1RYY1ppSGY3clRcL3ZQUWVoamdSNm41cUg1N0hGXC9WIiwibWFjIjoiM2MxZDNiMjE4M2Y0MWU2MGNkNzU2OGUwNThjMGNiMWNmMzgyZDMzZTgwMjNkZGYyMWZlY2QxZjQ3NTBlNDIyZCJ9
eyJpdiI6ImtjTW5oVTVENG5SMWQyYTNTRFhNa2c9PSIsInZhbHVlIjoiaVFxNzhIXC95S1lSdE9rRlwveVwvdlJWV0ZVZVhqY0MxVXh1bGVzem9TYk9DQTFibTFpVVhUY1RnYzFoYUhkbW5ZYXBianJBRVwvWmdaYXQ3QmxKMCtMYlpXbnIyQjM3WHIrS3NsdFBFdzhDaldKYmNxN0Q4R1orQmQrMUdJdnhzZ2dsWUFqZ0lzV2dlRDZSQmFidkRjRWduTzhGZTRDNDVVQ09mZEFwcDNMdjh0RU1GeUdjNTRTQVpmZlYxUTZQS3NLQlNnRTZwblk2bWJZeGduMjVKdHVxTmJLVGJmUmRYWVRGN0grVGIxanR0WUpNaTR4Z0cxcVRTVkdQaHFRVmxKVW5JV081eGFuVmRXRG1xdDdtVFRubE1rOGgrRjRwSnRxcDFMcThneUU5N2lSQ2plSW9SXC9DQVcrWDdudzhWbTBmMyIsIm1hYyI6IjJmODQwMzgyODdkM2IyYTM4NWU4NzQ3MjMzZjZlNjMzYjI2YmQ5Mjc2N2UxZWUwODczNzNmMThmMmUxODlmZjUifQ==

“Không, tôi được phép.” Giọng của Jessica lạnh lùng lẫn kiên quyết, “Tôi là Jessica, là người hầu của thánh Sariel, được đoàn thiên sứ trao quyền, cho dù ông là vua của thánh kỵ sĩ của giáo đình, cũng không có quyền ra lệnh cho tôi.” 

Ads
';
Advertisement
x