Chiến mã dưới chân Hawkworth hí dài, tung cao hai vó trước. Những chiếc móng sắt dày nện xuống từ không trung như chiếc búa sắt khổng lồ của người khổng lồ, phát ra âm thanh nặng nề khiến cả mặt đất cũng dường như rung chuyển.
Khoảnh khắc móng ngựa chạm đất, cây trường thương được nâng lên, đâm thẳng vào ngực Jessica.
Khuôn mặt Jessica đầy vẻ kinh hoàng, cô ta không dám tin điều đó là thật, kỵ sĩ mà dám ra tay với người hầu của thánh thiên sứ?
“Tôi đã nói rồi, cô không được phép!”
Giọng của Hawkworth vọng ra nặng nề từ trong mũ giáp, cây thương đẩy về phía trước rồi hất lên, cơ thể Jessica bị hất văng lên không trung, trong bầu trời hoàng hôn tan thành từng mảnh, cùng ánh chiều tà chìm vào bóng tối.
Mặt trời có thể lặn rồi mọc vào ngày hôm sau, nhưng người hầu của thiên sứ này, đã vĩnh viễn biến mất.
Cú đâm này tuy đơn giản, không hoa mỹ, nhưng sức mạnh của nó đã khiến tất cả mọi người, ngoại trừ Lý Dục Thần đều chấn động.
Dù Joyce đã sống lại, dù Trần Văn Học theo chân Lý Dục Thần, kiến thức uyên bác từng trải, nhưng trước cây trường thương cường đại như vậy, vẫn không khỏi sợ hãi.
Còn cảnh sát Dominic vừa mới từ Romat đến đây thì thậm chí còn hoài nghi không biết mình có phải đã xuyên không tới thế giới của người Hobbit hay không, trước mặt vua của thánh kỵ sĩ, anh ta cảm thấy bản thân nhỏ bé đến đáng thương, thậm chí còn chẳng bằng cả người lùn, cùng lắm chỉ là con kiến mà thôi.
Hawkworth thu lại trường thương, lại trở nên tĩnh lặng như pho tượng, chỉ là đằng sau vẻ bình thản ấy lại ẩn chứa sự uy nghiêm không cho phép ai xâm phạm.
“Cuối cùng cậu cũng đồng ý rồi.” Ông ta nhìn Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần đáp: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần ông đồng ý gặp Lilith, tôi sẽ đồng ý với ông.”
“Không!” Hawkworth khẽ lắc đầu, “Tôi không thể gặp con bé, điều đó sẽ chỉ hại nó thôi.”
“Đã muộn rồi, ông đã gặp rồi.” Lý Dục Thần nói.
“Cậu nói gì cơ?” Hawkworth ngạc nhiên không hiểu gì cả.
Lúc này, Lâm Thiên Hào dìu Lilith đã già nua bước lên trước.
Lilith bước đi run rẩy, yếu ớt như bà lão bình thường nơi trần gian, trải qua nhiều năm tháng, giờ đây như ngọn đèn dầu sắp cạn, lay lắt trước gió.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn người kỵ sĩ cao lớn đang cưỡi ngựa, hơi thở dần trở nên dồn dập.
“Lilith?”
Giọng nói của Hawkworth tràn ngập kinh ngạc. Sau lớp giáp phát sáng, không ai có thể nhìn thấy gương mặt ông ta, cũng chẳng biết lúc này biểu cảm của ông ta ra sao.
“Sao lại thành ra thế này? Tại sao? Nói cho tôi biết, tại sao?”
Giọng của Hawkworth càng lúc càng lớn, gần như gào lên, âm thanh vang vọng qua lớp giáp sắt, phát ra những tiếng ù ù kỳ dị.
“Tại sao ư? Điều đó không còn quan trọng nữa!” Ánh mắt Lilith kiên định mà lạnh lùng. “Chỉ có một việc quan trọng, tôi hỏi ông, rốt cuộc ông có phải cha của tôi không?”
Thân hình Hawkworth rõ ràng khẽ trĩu xuống, con ngựa dưới thân ông ta cũng lảo đảo, thở hắt ra tiếng nặng nề qua lỗ mũi.
Ông ta im lặng, rất lâu không nói gì.
Còn ánh mắt của Lilith thì như những sợi xích, khóa chặt lấy ông ta, không cho ông ta có cơ hội trốn tránh.
Bầu không khí trên cao nguyên thành cổ trở nên vô cùng nặng nề, trời như sà xuống, vầng trăng tròn từ phía Đông lăn dần về phía Tây, ánh đèn thành phố dường như cũng lùi xa về phía chân trời.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Hawkworth cũng cất lời: “Có những chuyện, không thể nói là tuyệt đối, giống như mối quan hệ giữa tôi và cô, tôi có thể là cha cô, cũng có thể không phải.”
Lời của Hawkworth khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy khó hiểu, cha thì chính là cha, đó là sự thật khách quan không thể bị thay đổi bởi ý chí con người, làm sao có chuyện cũng có thể không phải là cha?
Dù cho tình cảm có tan vỡ, đoạn tuyệt quan hệ, thậm chí biến từ thân thành thù, thì cũng không thể làm thay đổi quan hệ huyết thống ban đầu!
“Là ông không muốn thừa nhận, hay là không dám thừa nhận?” Lilith chất vấn.
Hawkworth lần nữa rơi vào im lặng, thân hình cao lớn như thép của ông ta dường như thấp đi.
“Được, ông không nói vậy tôi coi như ông đã ngầm thừa nhận, vậy tôi hỏi ông, tại sao ông lại giết mẹ tôi, tại sao lại vứt bỏ tôi, ném tôi ở Romat?” Khi hỏi đến đây, đôi mắt đục ngầu của Lilith đã đầy nước, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài theo nếp nhăn trên khuôn mặt già nua.
Hawkworth ngẩng đầu, không rõ là đang nhìn lên bầu trời, hay đã nhắm mắt, ông ta khẽ thở dài, rồi nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất