“Từ Hiểu Bắc! Anh nói cái gì thế? Tôi không cần anh thay tôi!” Đinh Hương lớn tiếng nói.
Từ Hiểu Bắc mỉm cười nhìn cô ấy: “Đinh Hương, có một chuyện tôi đã muốn nói với cô từ lâu, nhưng tôi vẫn không dám nói, vì tôi cảm thấy mình không xứng. Bây giờ, tôi sắp chết rồi, chẳng còn gì để sợ nữa...”
“Đừng nói nữa!” Đinh Hương sốt sắng đến mức suýt khóc, “Anh đừng làm chuyện ngu ngốc! Người mà lão già này muốn là tôi, anh chết rồi cũng cứu không được tôi đâu! Tôi muốn anh sống! Chỉ khi sống, anh mới có cơ hội báo thù cho tôi!”
“Đinh Hương, để tôi nói hết đã...”
Từ Hiểu Bắc ngẩng đầu nhìn cô ấy, tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tôi… Tôi…”
Câu nói nghẹn ở cổ họng, như bị mắc kẹt, làm thế nào cũng không thốt ra được.
“… Tôi… Tôi còn nợ cô bữa cơm, kiếp này không còn cơ hội nữa, kiếp sau sẽ trả cô.”
Từ Hiểu Bắc cuối cùng vẫn không nói ra câu mà gã vốn định nói, âm thầm hận mình bất lực, nghiến răng chống một chân đứng dậy, cơn đau khiến mồ hôi rịn ra trên trán.
Gã trừng to mắt, giận dữ nhìn Balop.
“Được rồi, đưa tôi xuống địa ngục đi, tôi muốn xem thử, những loài yêu ma quỷ quái đó có thể làm gì được tôi?”
Trên gương mặt Balop hiện lên vài phần từ bi và tán thưởng:
“Ừ, tình cảm chân thật của nhân gian cũng đáng được ca ngợi, tôi khâm phục tình yêu và sự dũng cảm của cậu, nếu cậu là đệ tử của tôi, chắc chắn sẽ có thành tựu lớn. Đáng tiếc, là đây là sự trừng phạt của Thần, tôi cũng không thể giữ mạng cậu. Thế này đi, nơi đây vẫn còn thiếu một Hộ Pháp Kim Cang, linh hồn cậu xuống địa ngục, còn thân xác cậu giữ lại làm Hộ Pháp, cũng coi như viên mãn cho cậu.”
Nói xong, Balop lật tay đặt Đinh Hương xuống mặt đất, sau đó nâng Từ Hiểu Bắc lên khỏi hư không, đưa gã đến bên cạnh pho tượng Hộ Pháp Kim Cang trước tượng thần Shivin.
Đệ tử của Balop cúi chào sư tôn, rồi bước tới trước mặt Từ Hiểu Bắc, rút ra cái chùy Kim Cang rỗng ruột, nói với gã: “Trước khi tôi đâm chùy này vào tim anh, anh vẫn còn cơ hội để hối hận.”
Từ Hiểu Bắc lạnh lùng cười nói: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng hối hận! Tới đi, cứ việc ra tay, các anh mấy kẻ giả thần giả quỷ này, tôi mà kêu lên, thì theo họ anh!”
Hòa thượng lộ vẻ dữ tợn: “Vậy thì vì tình yêu của anh mà chịu đựng nỗi thống khổ vĩnh hằng đi! Tôi sẽ dùng chùy Kim Cang đâm vào tim anh, máu anh sẽ từ từ chảy ra, chảy vào tòa bảo tọa lưu ly này, nhưng anh sẽ không chết, linh hồn anh sẽ rơi xuống địa ngục, bị vạn quỷ xé nát. Thân thể anh ở đây, nhưng anh sẽ cảm nhận được nỗi đau đến từ địa ngục. Anh sẽ không được bước vào luân hồi, phải gánh chịu thống khổ và oán hận đời đời kiếp kiếp. Những đau khổ và oán hận này sẽ tràn vào linh đài của anh, hóa thành sức mạnh bi ai, luyện hóa thân thể anh, biến anh thành Kim Cang tòa, vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh thần.”
Từ Hiểu Bắc bật cười ha hả, thản nhiên nói: “Đừng lắm lời, ra tay đi! Anh mà còn không ra tay, ông đây khinh bỉ anh!”
“Từ Hiểu Bắc! Đừng mà!” Đinh Hương kêu lên.
Hòa thượng không hề do dự, đâm thẳng cây chùy Kim Cang rỗng vào tim Từ Hiểu Bắc.
Lông mày Từ Hiểu Bắc nhíu chặt, cơ bắp trên gương mặt khẽ run rẩy.
Nhưng gã lại cười: “Ha ha ha, chỉ có vậy thôi sao, không đâm sâu thêm chút nữa à? Anh chưa ăn no à? Ha ha ha...”
“Tiểu Bắc...”
Đinh Hương giãy giụa, muốn lao đến, nhưng có sức mạnh trói buộc cô ấy, khiến không gian xung quanh đông đặc, dày đặc và dính chặt, không thể động đậy, mà pháp lực trong người tựa như bị rút cạn, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Nước mắt từ khóe mắt cô ấy tuôn ra, lăn dài trên má.
Còn máu của Từ Hiểu Bắc thì theo đầu còn lại của cây chùy rỗng chảy ra sợi chỉ đỏ mảnh, từng giọt rơi vào chiếc chén lưu ly đặt trên mặt đất.
Chén lưu ly không lớn, chỉ bằng ly rượu bình thường, nhưng máu chảy vào bao nhiêu cũng không đầy được.
Đèn lưu ly phát ra ánh sáng đỏ, lấp lánh lay động, chiếu sáng khu vực quanh bảo tọa liên đài, tựa như địa ngục biển máu.
Tiếng cười của Từ Hiểu Bắc dần yếu đi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Gã gắng sức thở dốc, nhìn Đinh Hương, gượng nặn ra nụ cười, rồi cúi đầu xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất