Cô ấy nhớ rất nhiều chuyện xưa, nhớ đến buổi lễ chào tân sinh viên năm ấy ở đại học Nam Giang, cậu ấm nhà họ Từ ở Cô Tô kiêu ngạo, nhớ đến khoảnh khắc sau khi bị Từ Thông đánh gãy chân, cậu Từ kinh ngạc, đau đớn và bất lực đến nhường nào, nhớ đến suốt những năm sau đó, từng chút quan tâm tinh tế mà Từ Hiểu Bắc luôn dành cho cô ấy. 

 

 

Trong khoảng thời gian rất dài, Đinh Hương luôn lạnh nhạt với Từ Hiểu Bắc, trong mắt cô ấy, sự quan tâm cố tình ấy là vì gã sợ hãi Lý Dục Thần, là những nhân tình thế thái nơi hào môn đại tộc. Mà cô ấy, là người chán ghét nhất những thứ nhân tình thế thái ấy. 

 

Vậy nên cô ấy chưa từng quan tâm đến Từ Hiểu Bắc, thậm chí còn vô thức ghét bỏ, cho đến sự kiện bên hồ Tiền Đường ba năm trước, thái độ của cô ấy mới thay đổi, nhưng cũng chỉ dừng ở mức có thể tiếp nhận gã như người bạn thôi. 

 

Thế nhưng lúc này, khi nhìn khuôn mặt tái nhợt mất hết máu của Từ Hiểu Bắc, cùng nụ cười gượng ép từ trong đau đớn nhưng chân thành đến vô cùng ấy, có thứ gì đó sâu tận trong tim của Đinh Hương bị đâm xuyên, chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tâm hồn cô ấy. 

 

Phiền muộn, hối hận, đau đớn, tiếc nuối... Hàng loạt cảm xúc như núi lửa phun trào, mãnh liệt dội thẳng vào trái tim cô ấy. 

 

Cô ấy phun ra ngụm máu, rồi ngất lịm đi. 

 

Khi cô ấy tỉnh dậy lần nữa, đã là trên con đường xuống núi. 

 

Vô Hoa cõng cô ấy, khó nhọc bước đi trong bãi đá vụn hoang tàn. 

 

“Tôi chết rồi sao?” Cô ấy mơ hồ hỏi. 

 

“Không. Balop tuân thủ lời hứa của ông ta, thả chúng ta đi.” Vô Hoa nói. 

 

“Tiểu Bắc... Tiểu Bắc đâu?” 

 

“Gã chết rồi.” 

 

“Dừng... Dừng lại!” 

 

“Không.” Vô Hoa thẳng thừng từ chối, không hề dừng bước. 

 

“Mau dừng lại, cầu xin anh đấy! Tôi phải đi cứu Tiểu Bắc!” Đinh Hương khẩn cầu. 

 

“Chúng ta không thể dừng lại, nếu trước khi trời tối không đến được hẻm núi sông Kaligan, gã sẽ chết uổng phí.” 

 

“Tại sao?” 

 

“Mặc dù Balop đã thả chúng ta, nhưng chỉ cho chúng ta một ngày. Ông ta nhắm mắt, và nói khi ông ta mở mắt lần nữa, nếu còn nhìn thấy chúng ta, lời hứa sẽ mất hiệu lực, ông ta sẽ bắt chúng ta về.” 

 

“Nhìn thấy chúng ta?” 

 

“Tôi nghĩ tầm nhìn của Balop, chính là phạm vi thần thức của ông ta. Tôi nhớ Bạch Thần từng cảnh báo chúng ta, đừng vượt qua con sông đen, có lẽ đó chính là ranh giới pháp lực của ông ta. Vì vậy, chúng ta không thể dừng lại.” 

 

“Nhưng còn Tiểu Bắc...” 

 

Vô Hoa hiểu cô ấy định nói gì, lập tức cắt ngang nói: “Gã là vì cứu cô, tâm nguyện của gã là muốn cô sống. Cô không muốn gã chết oan uổng, thì hãy sống thật tốt, sau này báo thù cho gã. Có lẽ gã vẫn chưa chết, nếu còn cơ hội cứu, hy vọng duy nhất chính là quay về tìm anh Lý.” 

 

Đinh Hương biết Vô Hoa nói đúng. 

 

Cô ấy thử niệm La Bàn Kinh, nhưng phát hiện không thể vận dụng pháp lực. 

 

Đây là ý đồ của Balop, ông ta cố tình phong ấn pháp lực của cô ấy và Vô Hoa, để cho dù họ có đi suốt một ngày, cũng chưa chắc thoát ra khỏi phạm vi pháp giới của ông ta. 

 

“Thả tôi xuống, anh bị thương rồi, cõng tôi như vậy, sẽ đi không nhanh được.” 

 

“Không, Balop đã phong ấn khí mạch của cô, thương thế của cô càng nghiêm trọng hơn, cứ để tôi cõng cô.” 

 

“Lão già đó sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.” Đinh Hương lo lắng nói, “Cứ thế này, cả hai chúng ta đều sẽ bị bắt, anh hãy quay về một mình, đến Chương Mộc là có thể liên hệ với bên ngoài, nghĩ cách liên lạc với anh Dục Thần, đó là cách duy nhất!” 

 

“Nhưng như vậy thì đã muộn rồi!” Vô Hoa kiên quyết nói, “Bảo tôi bỏ mặc cô ở đây, tôi làm không được. Tôi phải cõng cô đến thung lũng sông Kaligan. Nếu bị bắt, tôi sẽ thay cô chết thêm lần nữa.” 

 

Đinh Hương cứng họng, chỉ có thể ra sức đập mạnh lên vai Vô Hoa, nhưng anh ta vẫn không chịu dừng. 

 

Ngay lúc này, có giọng nói vang lên: 

 

“Ôi trời ôi trời! Hòa thượng cõng Hoa cô nương, còn vừa đi vừa đùa tình cơ đấy!” 

eyJpdiI6IkVLRnhiUHBkRWxmVUVFMnlSY09xRGc9PSIsInZhbHVlIjoid2xVSzBXK2I5RGNOSlJYMmp1Y21rRVdFZ2pFc3VoYzd6R2w3bTBRcGQyRnIrcnY0Z01Jdkl3Z05zZnc2XC8zaDkiLCJtYWMiOiJkYWM3ZGUwNDUyZGZiNTgyMjEwOWQyOTk1MDNiYmRjYzdmNzE5OWEzYTYwZGYxYTY4MWY4MjE4OGIzY2I1NTRiIn0=
eyJpdiI6ImUzcW1hWmdROGp6SG5QMUFxMDdpbHc9PSIsInZhbHVlIjoiRnYzNmxuMzc4bjlSVEZoaXlveXFtY2IzXC84MFpKbW5MTlZCdzFVZjJqR2ppcEJrb2JsRFcxQUVsb0I2TldVREtkdndheFhOWWRNSXRsNnU5cDRvNWt4UzQyQldXRklubjBrWFo3aGNkNVM1a3hZV2lBUXdjcXU3VkFSbmJUaE1tcHp2ZDkwT1lTMDNKR09zaGNVd3hiazVoMTRvaXZXRTNiUkNLNlZmV1Jpb1pvdzdYTDIrM3Mzbjl5SkR5UkVBMmxHaTlqemw3ckZEcnBCb1wvS2hRN25ZZnJTXC9tY0JhY283RnhKWUNpQXlNZXc5RE1vdzJOK1wvWnQ1R1R0R3NTemR0dE93UjZRM3BhTHB0MEdpOWtVTnhZQVZmMnNSdmZmb3ZXNDdlWnlUNkJJPSIsIm1hYyI6ImZhZWFkNmE1MmI3Yzk5MmIxMDI3NThhZmM1NmE3MzFjZjBiZDQwNGNjOTZjMTFjZTViNDA4YzY1YjY2ZDEzYTYifQ==

Ads
';
Advertisement
x