Anh ta thấy Đinh Hương đưa bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn ra khẽ chạm vào râu rồng của mình.
Thân rồng thu lại rồi lại hóa thành hình người.
Hai người nhẹ nhàng khiêu vũ với nhau.
Trong giây phút này, Bạch Thần mới cảm thấy mình đã thật sự hóa hình thành người.
Làm người, thì ra lại tuyệt vời đến thế!
"Bạch tiên sinh, tôi có đẹp không?"
"Đẹp!"
"Bạch tiên sinh, tôi có thơm không?"
Đinh Hương kéo anh ta lại gần, dúi mặt anh ta sát vào cổ cô ấy.
Một mùi hương quái dị xộc thẳng vào mũi anh ta.
Bạch Thần chợt nhận ra điều bất thường.
Đinh Hương trong sáng như tuyết trên đỉnh núi Laya, chắc chắn cơ thể sẽ không bao giờ có mùi này.
Tim rồng như bị sét đánh trúng, Bạch Thần lập tức tỉnh táo lại.
Trước mắt nào còn có Đinh Hương, đó chỉ là hóa thân thứ ba của thần Shivin, một đôi mắt đầy yêu mị, thân thể mềm nhũn…
Bạch Thần đẩy mạnh ra đầy ghê tởm.
Rồi chợt phát hiện bản thân hoàn toàn chưa từng hóa thành hình người mà vẫn là thân rồng, các vết thương trên cơ thể chồng chéo lên nhau, mềm nhũn nằm rạp trên đất, không còn chút sức lực nào.
"Hi hi, Bạch tiên sinh, tôi có đẹp không nào?"
Bạch Thần gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy thần Shivin ba đầu ba mình ngồi trên tòa sen bảy màu.
Mà long đan của anh ta lại đang nằm trong tay thiên nữ ma mị kia, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt.
Bạch Thần cố gắng vùng vẫy, nhưng mỗi một động tác đều như cá chạch trong vũng bùn, không tài nào thoát khỏi sự trói buộc của luồng sức mạnh khủng bố kia.
Ánh sáng còn sót lại trên những vảy rồng dần tối đi, mất đi sức mạnh đan nguyên, Bạch Thần không còn năng lực phản kháng nữa.
Anh ta cố gắng xoay thân rồng, hướng mắt về vùng dòng sông Kaligan.
Một vùng đất rộng mênh mông...
Đầu rồng chán nản rũ xuống, nặng nề đập xuống đất.
Trong làn bụi mù cuồn cuộn, đôi mắt rồng của anh ta từ từ khép lại, khép lại tia sáng cuối cùng trong đôi mắt xanh lam ấy cùng toàn bộ sự không cam lòng và cả nỗi lo âu.
...
Lúc Đinh Hương nhìn thấy bản thân mình thì giật mình hú vía.
Sao lại có một bức tượng giống như đúc mình trong một ngôi miếu đổ nát nằm cạnh một vùng dòng sông hoang vu nằm ngoài rìa Nopel chứ?
Nhưng cô ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Đây là ảo giác!" Cô ấy tự nói với mình như thế.
Tượng đá đã phong hóa từ lâu, hoàn toàn không thể phân biệt được dáng vẻ, mà bản thân cô ấy lại theo Lục Hư Luân Chuyển đi vào một trạng thái kỳ lạ, rồi nhìn thấy chính nội tâm của mình mà thôi.
Đinh Hương không nhìn "bản thân" trước mặt nữa mà ngồi xuống rồi nhắm mắt lại.
Nhận ra "ảo cảnh", cô ấy lại càng điềm tĩnh đến lạ, đi vào ảo cảnh Đại Định, thần chuyển đổi theo khí, lục mạch nhập hư, trời đất tĩnh lặng, một mảnh hỗn độn.
Ngay cả sóng năng lượng khổng lồ từ bên kia vùng dòng sông Kaligan cũng không làm cô ấy xao động, dù núi có sụp, đất có nứt toát cũng thế.
Vô Hoa mở mắt ra, trận kịch chiến giữa thần và rồng gây ra chấn động dữ dội khiến anh ta không tài nào tĩnh tâm ngồi thiền được.
Anh ta trông thấy Đinh Hương ngồi bất động như núi, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Theo Trí Nhẫn tu hành đã nhiều năm, luôn cho rằng tâm tính mình đã đạt đến viên dung vô ngại, không ngờ khi ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này lại chẳng bằng một cô gái trẻ chưa trải sự đời.
Anh ta nhặt lấy rễ trúc tím vạn năm bên cạnh, nhẹ nhàng phủi sạch, rồi đặt ngang trên đùi, chắp tay lại, miệng nhẩm: "A Di Đà Phật!"
Rồi anh ta lại khép mắt lại.
Dù ngoài kia gió mưa có biến hóa thế nào đi nữa cũng chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa.
Linh Sơn chỉ cầu được ở trong lòng.
Tiếng rồng gầm vang đến, ngay sau đó là một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, sóng xung kích dữ dội băng băng qua mặt đất, cuồn cuộn lao tới, mang theo sức mạnh nghiền nát tất cả, tràn qua vùng dòng sông Kaligan.
Ầm!!! Tiếng nổ vang trời.
Ngôi miếu đổ nát hóa thành tro bụi, mịt mù như mây.
Trong khói bụi, có một luồng ánh sáng màu tím mờ ảo mãi vẫn không tắt.
Khi Vô Hoa lại mở mắt lần nữa, anh ta trông thấy mình đang ngồi ngay ngắn trên mảnh đất bằng phẳng.
Rễ trúc tím nằm vắt ngang đùi anh ta tỏa ra ánh sáng màu tím, bao trùm lấy anh ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất