"Hừ! Có những kẻ, tu hành và tu hành, tu đến mất cả tim gan, tự cho là đắc đạo thành tiên, nhưng chỉ là cái xác biết pháp thuật mà thôi!"
Lý Dục Thần hơi sững sờ: "Thất sư tỷ, sao lại nói thế?"
Trong ấn tượng của anh, Thất sư tỷ Tô Bích Lạc là người rất lạnh nhạt với người khác. Vì cô ấy lạnh lùng như băng tuyết, thân tựa tuyết Côn Luân, mặt như hoa quỳnh, thế nên mới có một biệt danh là băng mỹ nhân.
Xưa nay họ ít khi giao tiếp, anh ở Thiên Đô mười ba năm, số câu từng nói với Tô Bích Lạc cộng lại chưa đầy một tờ giấy.
Thế nên rất hiếm khi anh nghe Tô Bích Lạc nói lời như vậy, trong giọng còn lộ ra chút oán giận bất mãn.
Tô Bích Lạc khẽ nhíu mày, dường như cũng cảm thấy mình không nên nói những lời này.
"Không có gì." Gương mặt cô ấy lại trở nên lạnh lùng như băng tuyết, "Đúng rồi, đệ có phát hiện dấu vết của Vãn Tình không?"
"Ở đây!" Lý Dục Thần chỉ vào vách đá bên cạnh.
Ở đó có khắc một dấu ấn của Thiên Đô.
Tô Bích Lạc bước lên xem thử, trên dấu ấn vẫn còn lưu lại chút pháp lực nhàn nhạt.
"Đây là nơi Vãn Tình xuất hiện lần cuối? Thế nó đâu?"
Lý Dục Thần nhìn mặt sông Nhược Thủy, không nói gì.
"Ý đệ là..." Tô Bích Lạc giật mình, "Nó ngã xuống rồi?"
"Không, theo hiểu biết của đệ về Hướng sư tỷ, tỷ ấy chắc đã chủ động nhảy xuống." Lý Dục Thần nói.
"Chủ động nhảy xuống? Nó điên rồi sao?" Tô Bích Lạc cảm thấy không dám tin, "Nhược Thủy là nơi nào nó đâu phải không biết, đây là giới hỗn độn, cũng là giới sinh tử, không ai có thể sống sót vượt qua Nhược Thủy!"
"Thế thì năm đó Minh Vương làm sao lên được Côn Luân? Nhị sư huynh lại từ đâu mà đi đến biển Trầm Quang?"
"Đó chỉ là một giả thuyết." Tô Bích Lạc nói, "Về lý thuyết, Nhược Thủy phía trên thông đến nguồn hỗn độn bên ngoài vực, phía dưới thông xuống Hoàng Tuyền mà vào U Minh. Nhưng thực tế, chưa ai từng đích thân đi. Hoặc là người đã đi thì không ai trở về được. Đây là một tấm vé một chiều, đi mà không thể về."
"Còn về Minh Vương, chẳng ai biết làm sao gã có thể vượt ranh giới mà đến. Nhưng có một suy đoán khá hợp lý —— thông qua Nhược Thủy có thể vào Hoàng Tuyền, thì thông qua Hoàng Tuyền cũng có thể trở lại Nhược Thủy, nhưng đều là vé một chiều, từ nhân gian sang Minh Giới thì không thể về, từ Minh Giới đến nhân gian cũng chẳng thể quay lại. Thế nên Minh Vương tới đây chỉ là phân thân, phân thân bị diệt, tuy có ảnh hưởng nhất định đến tu vi bản thể của gã, nhưng không động tới căn bản."
"Nói vậy, khi Minh Vương tới, vốn đã chẳng định quay về..." Lý Dục Thần rơi vào trầm tư.
Là vì điều gì mà Minh Vương thà hy sinh một phân thân, cũng phải đến nhân gian một chuyến?
Chỉ để ngăn cản Thiên Đô chi viện cho nhà họ Lý sao?
Còn kẻ đã dẫn dụ bản thể của bố – Lý Vân Hoa đi, rốt cuộc là ai?
"Thế còn Nhị sư huynh?" Lý Dục Thần dường như nghĩ tới điều gì, "Nhị sư huynh đi đến biển Trầm Quang, chẳng lẽ cũng là phân thân? Thế thì bản thể của huynh ấy ở đâu?"
"Nhị sư huynh không phân thân." Tô Bích Lạc nói.
"Hả?" Lý Dục Thần hết sức bất ngờ, "Đệ nghe nói Nhị sư huynh sớm đã qua bảy lần Thiên Kiếp, nếu không vì si mê kiếm đạo, e là đã sắp vào chín lần Thiên Kiếp rồi, sao lại không thể phân thân?"
"Chính vì Nhị sư huynh si mê kiếm đạo, dồn tất cả vào kiếm, thân tâm hợp nhất với kiếm, dùng một kiếm phá vạn pháp, sao có thể phân thân? Huynh ấy không phải không biết, mà là không làm thôi!"
"Không phải không biết, mà là không làm..."
Trong lòng Lý Dục Thần vô cùng cảm khái, xem ra cảnh giới của vị Nhị sư huynh này còn cao hơn so với tưởng tượng của mình.
Tô Bích Lạc nói: "Nhị sư huynh thậm chí từng nghi ngờ kiếm trận Vạn Tiên, nói rằng nguyên tắc bố trận, nên theo hướng vạn kiếm hợp nhất, chứ không phải biến hóa vô cùng như bây giờ. Nếu có thể vạn kiếm hợp nhất, lấy uy năng của kiếm trận Vạn Tiên, lo gì ma khí ngoài vực xâm nhập. Thứ cả đời huynh ấy theo đuổi, chính là chứa toàn bộ Thiên Đạo trong một kiếm."
Lý Dục Thần không hỏi thêm, chỉ trầm ngâm không nói.
"Dục Thần?" Tô Bích Lạc thấy anh không đáp, bèn hỏi, "Đệ đang nghĩ gì thế?"
"Đệ đang nghĩ..." Lý Dục Thần trầm ngâm nói, "Phải gặp tình huống gì thì Hướng sư tỷ mới nhảy xuống? Đệ hiểu tỷ ấy, tỷ ấy không phải người bốc đồng!"
Tô Bích Lạc ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu: "Đệ nói xem sẽ là tình huống gì?"
"Hẳn là như thế, nhưng tại sao nhìn lại mơ hồ thế này..." Lý Dục Thần lẩm bẩm như tự nói với mình, "Dù thế nào, Hướng sư tỷ đối xử với đệ như người thân, đệ không thể khoanh tay đứng nhìn. Tỷ ấy đã xuống, thì đệ tất nhiên cũng phải xuống."
"Đệ nói gì?" Tô Bích Lạc kinh hãi nói, "Dục Thần, đệ đừng làm chuyện dại dột! Chúng ta có thể cầu cứu Thiên Đô, sư phụ biết rồi sẽ không bỏ mặc đâu."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất