Tô Bích Lạc thở dài: "Haizz, vừa rồi đệ nhắc đến Minh Vương nên tỷ mới nhớ tới nó. Nhưng tạo phân thân cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì? Phải đến Thiên Kiếp cấp năm mới có thể có phân thân, mà đó cũng mới là người Du Hồn, chỉ sợ vừa bước vào Nhược Thủy đã bị xé nát rồi. Còn thân ngoại hóa thân đúng là mạnh thật, nhưng phải tới Thiên Kiếp cấp bảy mới làm được. Nhị sư huynh đã mất được hai mươi năm rồi, Tam sư huynh và Tứ sư huynh cũng đi xa chưa về, giờ ở Thiên Đô cũng chỉ có mỗi đại sư huynh mới có thể phân thân..." 

 

 

Nói đến đây, cô ấy bỗng giật mình, nhìn Lý Dục Thần như nhìn thấy quái vật. 

 

"Tiểu sư đệ, đừng nói với tỷ là đệ đã có thể phân thân rồi nhé?" 

 

Lý Dục Thần cười nói: "Không giấu gì Thất sư tỷ, hiện tại người đang đứng trước mặt tỷ là phân thân đó!" 

 

"Gì cơ?" Tô Bích Lạc càng thêm bất ngờ: "Không thể nào! Rõ ràng là phân thân khác với bản thể mà, nếu đệ là phân thân thì sao tỷ lại không cảm nhận được chứ?" 

 

"Có lẽ là do hai tỷ đệ mình đã lâu không gặp mặt nhau, nên Thất sư tỷ cũng chỉ nhớ đệ của hồi đó mà thôi." 

 

Tô Bích Lạc gật đầu: "Có lẽ vậy, trong ký ức của tỷ, đệ vẫn chỉ là một đứa trẻ. Những năm gần đây tin đồn về đệ luôn không ngớt, lúc đầu tỷ còn không tin, giờ xem ra..." 

 

Cô ấy ngừng lại một chút rồi bỗng đổi sang giọng điệu dịu dàng hơn: "Ba năm trước đệ đưa Lão Bát đến Thiên Đô, tỷ nghe nói đệ không màng nguy hiểm, dùng hết sức bảo vệ Lão Bát, cảm ơn đệ." 

 

Lý Dục Thần sững sờ trông thoáng chốc, rồi chợt hiểu ra điều gì đó, mỉm cười nói: "Đó là việc đệ nên làm. Thất sư tỷ, có một chuyện đệ muốn bàn với tỷ." 

 

"Chuyện gì?" 

 

"Bản thể của đệ vẫn còn đang ở Châu Âu xử lý chuyện của Thái Dương Thánh Giáo, không thể rời đi. Hiện nay nơi đâu cũng đầy biến động, biển Hoa Đông, Nam Cương, thủ đô, nơi nào cũng có biến." 

 

Lý Dục Thần quay đầu nhìn về phía hư vô của Thần Châu, ánh mắt không khỏi lộ vẻ lo lắng. 

 

"Theo đệ thấy thì biến động ở biển Hoa Đông là nguy hiểm nhất. Thất sư tỷ, hay là tỷ đến đảo Cửu Long giúp Bát sư huynh một tay đi. Còn chuyện tìm Hướng sư tỷ và điều tra Nhược Thủy cứ giao hết cho đệ." 

 

"Ơ?" Tô Bích Lạc vừa nghe đến chuyện đi đảo Cửu Long, vẻ mặt lập tức thay đổi, lồng ngực phập phồng: "Tỷ... tỷ..." 

 

"Thất sư tỷ cần gì phải do dự?" Lý Dục Thần khích lệ: "Thái Thượng quên tình, nhưng không phải là vô tình. Tuy nói tu hành cần buông bỏ chấp niệm, nhưng lại phải hướng thẳng vào bản tâm. Nếu sư tỷ đã có lòng nhớ mong, thì cớ sao lại không gỡ nút thắt đó ra?" 

 

"Chuyện này..." Dường như Tô Bích Lạc vẫn còn hơi do dự. 

 

Lý Dục Thần lại nói: "Đệ thấy tình hình hiện tại ở biển Hoa Đông rất bất thường, có lẽ Bát sư huynh sẽ gặp phải đại nạn, Thất sư tỷ..." 

 

"Được!" Tô Bích Lạc bỗng cắt ngang: "Đệ nói đúng, tu hành phải nhắm thẳng vào bản tâm. Không ngờ là tỷ đã tu luyện ba trăm năm lại không thể nhìn thấu mọi thứ bằng một thằng nhóc như đệ." 

 

Lý Dục Thần mỉm cười, đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một cây cung nhỏ xinh và một mũi tên vàng. 

 

"Đây là cây cung Thiên Vũ được Đại Vũ chế tạo, sau này thuộc sở hữu của Tiền Vương và được rèn thêm mũi tên vàng dùng để bắn triều trấn long, là pháp bảo có một không hai dùng để đối phó với loài rồng. Đệ thấy lần này ở biển Hoa Đông có hiện tượng long hành thú tiềm, chắc chắn cây cung này sẽ hữu dụng, Thất sư tỷ mang nó tới biển Hoa Đông đi." 

 

Sau đó, anh lại truyền thần niệm giao chú quyết của cây cung Tiền Vương cho Tô Bích Lạc. 

 

Tô Bích Lạc nhận lấy cây cung Thiên Vũ, thần thức vừa động, cây cung lập tức bay lên giữa không trung, to lớn như một ngọn núi, dây cung kéo ra, mũi tên vàng lắp vào, chỉ trong nháy mắt sát khí đã lan tràn khắp nơi. 

 

"Quả nhiên là thần khí!" Tô Bích Lạc thán phục thốt lên rồi lại nhíu mày: "Chỉ là tỷ cảm thấy pháp quyết này không hợp với cây cung, không thể phát huy được một phần mười uy lực của nó." 

 

Lý Dục Thần nói: "Tất nhiên rồi, bởi vì pháp quyết này là do nhà họ Tiền ở Ngô Việt truyền xuống, chứ không phải Chân Quyết được Đại Vũ lưu lại." 

 

Tô Bích Lạc lắc đầu nói: "Với tỷ mà nói thì nó khác gì vô dụng đâu, còn chẳng bằng pháp bảo ở Thiên Đô nữa." 

 

Lý Dục Thần nói: "Vậy nhờ Thất sư tỷ cứ mang nó và khẩu quyết theo, giao cho một người phụ nữ tên Nhất Chi Mai. Còn cuối cùng giao cho ai cứ để cho chị ấy quyết định." 

 

Tô Bích Lạc bỗng hỏi: "Dục Thần, nếu đệ đã có thể phân thân thì sao không tự đi đi?" 

eyJpdiI6IjBOT0R5VFZmTkp2SzdQeFRjMUIySWc9PSIsInZhbHVlIjoibzdOaHdpcjFvakxIQjBnSDFIZUIyTVhuVUZCaWNaUGM0bFZkMWVYSTlBT1JpclwvWUYzbFBYWk5tUkU0Y050eUEiLCJtYWMiOiJkOGJiNjkwMjIwYTdjNGY4MjRmMGQ3ZDNhM2UzZWM4ODRmMDE1NzMxNjBkMzVhYzZlZDZlN2FiODI5NDQ2YTIzIn0=
eyJpdiI6Ik5DSlZDSnBPSk83ampmTkJvdDNhTmc9PSIsInZhbHVlIjoiUGplelZ3eVBLT2U4ZXZSbG5MZVRPMkxHcVhCTmhtOWRzWUpMZHdJdU5RSDBzd0VBRGx3YmoySk41NTlrWnB1NmFKRjF0R2l3MDEwR0VZTlwvV1hXVVA1aTFZcnlDeUVZak1LSXVVK1hGaStHM2hmUGF3OFwvZUF3bks0cmxFTTBIdGpvT25QNitsYlZyUkVSR3U2dTBhZ25SYzg0czhPaHFhVVNUK0tOaWt5RjNXNmZxMGU0K2xoYWt6WEN2cGhFTXYyNkI0bk5NcUErdkxoTUduYUtoZng4cEoxTFlFMk9nK21MQlpVeFBZZWhibUgyTFl1eGZYVzR4ZjVDV0h4XC8wQStYZE05MVRwZHVzT2sxOWI5bTBQaktOQks0QmduQkl6Q1dCaWdoTE01Y1JJcXVRWFBDakdVWFlySitTXC9vOTM5TmZQckZkamVFa2d6SG9aajZwNmN6MnhVZ2NwZVY4cUZ2UUhjalpLazJrSXAzWmpwRVJVVjFCQXhCSTNMblhXOWs3RW90VVN3eUxsWUpuT2gwcHJpS2lCcFRXWkdiRnJzSlRLNTN4WUI5bWFKSnQ3SlhVSjJscnJmdTVRYW5sNkZEUTY1bUpIRDc0emZENjlNNEJhK29xVldPM2tON1hJcFNhYVFlNHcrRzRCM2txK1ZFSGJzbFVHbFAzVXBsMERmajFBaU5nY0wzOTFcL2VjSTR6c0ZIdkFId2hnOEhqTTBXNlZwK2x6a1NQdkhHcHlFbDFLYVF0TFN2R09kb1VicGYiLCJtYWMiOiI1MTMyNjcyYWQzOWVhODRjZmUxZjM2NTFmNGM3MmJkYWZhNTEwNTMxN2JiZWY1NWZiYjAyYmYxNmJiYWE0ODFhIn0=

Ads
';
Advertisement
x