Chu Thiệu Nghĩa liếm đôi môi khô khốc, cục máu đông trong mũi khiến ông ta khó thở, mắt sưng húp cũng bị máu che mờ, chỉ còn khe hở nhỏ ở mắt trái lọt vào chút ánh sáng lờ mờ, mơ hồ thấy căn phòng tối tăm trống trải.
Cơn đau trên người đã tê dại, chỉ còn đói khát vẫn đang hành hạ ông ta.
Ông ta không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa uống nước.
"Nước..." Ông ta cất giọng yếu ớt.
Cửa kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông bước vào.
"Muốn uống nước à?"
Người đàn ông đi đến bàn bên cạnh, rót đầy một cốc nước, rồi đi tới trước mặt ông ta.
"Nói đi, đồ ở đâu? Nói ra thì có nước uống, không chỉ có nước uống, còn có hoa quả tươi, gà quay thơm phức, mau nói đi!"
Lồng ngực Chu Thiệu Nghĩa phập phồng dữ dội, trong khe mắt mờ máu thoáng hiện chút khát vọng, nhưng ông ta nhanh chóng cúi đầu xuống, không hề nhúc nhích.
"Ái chà! Còn chịu được à? Họ Chu kia, không ngờ ông đúng là một thằng đàn ông cứng cỏi! Ghê gớm thật! Nhưng ông không nghĩ cho con gái ông sao? Nó giờ đang tiếp khách ở câu lạc bộ trong thủ đô đấy! Không biết một ngày nó phải tiếp mấy khách, ông nói chậm một phút, nó sẽ chịu khổ thêm một phút, ông mà không nói, không chừng cháu ngoại ông cũng được nó đẻ ra rồi, còn chưa biết chừng lại là da đen ấy chứ! Ha ha ha..."
Tiếng cười của gã đàn ông như dao đâm vào tai Chu Thiệu Nghĩa, nhưng không làm lung lay được niềm tin của ông ta.
Ông ta không phải tiếc nuối món đồ kia, thứ đó đối với ông ta chẳng là gì so với tính mạng con gái. Nhưng ông ta biết, nếu ông ta nói ra, ông ta sẽ chết, con gái cũng sẽ chết.
Chỉ có nghiến chặt răng, không nói gì, mới có hy vọng sống sót mong manh.
"Hừ, để xem ông còn chịu được bao lâu!"
Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, hắt cốc nước lên mặt Chu Thiệu Nghĩa.
Chu Thiệu Nghĩa thè lưỡi, tham lam liếm mấy giọt nước còn sót lại nơi khóe miệng.
...
Trong sân trung đình của đại viện nhà họ Vũ, một nam một nữ đang tản bộ trong đình.
Người phụ nữ quý phái, dáng vẻ ung dung, tuy mặc trang phục hiện đại nhưng toát ra khí chất quý phu nhân cổ điển.
Người đàn ông mặt mũi trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, tuấn mỹ phóng khoáng, nhưng cạo trọc đầu, nửa như tăng nhân, nửa như người phàm tục, cũng tràn ngập khí chất quyền quý, chỉ là cử chỉ mơ hồ lấy người phụ nữ làm trung tâm, gã chỉ là người bầu bạn.
Lúc này, quản gia vội vã chạy đến, dừng lại cách phía sau lưng họ hai mét, hơi cúi người, nói: "Phu nhân, ông Lệ!"
Người phụ nữ không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Vẫn chưa chịu mở miệng thì khỏi cần báo cáo lặp lại."
Quản gia do dự một chút, nói: "Phu nhân, họ Chu là một khúc xương cứng, tra tấn bình thường vô dụng, bà xem có nên..."
Người phụ nữ dừng bước, nhìn sang người đàn ông bên cạnh: "Thừa Trung, anh thấy sao?"
Lệ Thừa Trung cười nói: "Em là nữ hoàng, bất kể em quyết định thế nào cũng đều đúng."
Người phụ nữ cười: "Anh á, chỉ giỏi cái miệng dỗ em vui! Nếu em là nữ hoàng, vậy anh là gì? Hoàng đế sao?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất