"Nếu dùng thuật Sưu Hồn, e rằng sẽ khiến toàn bộ giới Huyền Môn phẫn nộ..." Người phụ nữ trầm ngâm. 

 

"Sợ gì chứ! Chỉ cần lấy được thứ đó, em tu thành thiên nữ Tịnh Quang, giúp anh thắp sáng đài sen, anh có được chân truyền của Phật cổ, đến lúc đó, Huyền Môn cũng chẳng là cái thá gì! Thiên hạ đều do em và anh định đoạt!" 

 

Lệ Thừa Trung nói vậy, bỗng cảm thấy lời mình có vấn đề, vội vã mỉm cười sửa lại, "À, là em định đoạt, anh nghe em!" 

 

Người phụ nữ khẽ lắc đầu: "Năm xưa Tắc Thiên Vũ Hoàng lấy nhân từ trị thiên hạ, không thể để đến chỗ Vũ Hồng Lệ em lại làm ô danh nhà họ Vũ. Huống chi, Chu Thiệu Nghĩa không nói, em cũng biết đồ ở đâu." 

 

"Hả? Em biết ở đâu ư?" Lệ Thừa Trung ngạc nhiên hỏi. 

 

"Đương nhiên là ở nhà họ Lý." Vũ Hồng Lệ nói. 

 

"Nhà họ Lý? Ý em là Chu Thiệu Nghĩa đã đưa đồ cho Lý Dục Thần?" 

 

"Nếu không thì vì sao nhà họ Lý lại bảo vệ ông ta đến thế, không chỉ cứu con gái ông ta, còn dùng chú hai của em để đổi?" Vũ Hồng Lệ cười khẩy, "Em nghi ngờ Lâm Mộng Đình đã tu thành thuật Tịnh Quang, nếu không làm sao cô ta có sức mạnh vượt qua pháp sư Hãm Không?" 

 

Lệ Thừa Trung thắc mắc: "Nhưng, không có Quang Minh Quyết, dù cô ta có lấy được di tượng Vũ Hoàng, cũng không thể tu thành chân thân thiên nữ Tịnh Quang chứ!" 

 

"Tiên tổ Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế trước khi phi thăng, lấy mình làm mẫu, đúc tượng thiên nữ Tịnh Quang, lại giấu Quang Minh Quyết trong “Kinh Đại Vân”, để lại di ngôn: 'Ngàn năm sau, ba kẻ hiện thế, tất sẽ có kẻ thắng ta xuất hiện, thống nhất thiên hạ'." 

 

Vũ Hồng Lệ ngẩng đầu nhìn trời, như hồi tưởng lại cuộc đời huy hoàng của Vũ Tắc Thiên. 

 

" Kinh Đại Vân chia thành hai quyển thượng và hạ, quyển thượng luôn cất giữ ở nhà họ Vũ, quyển hạ thì không rõ tung tích. Bọn em luôn nghi là bị Chu Minh đoạt được. Những năm ấy, bố em cũng từng âm thầm phái người điều tra nhà họ Chu ở Kim Lăng, không thu được gì. Cho đến vài năm trước, bí cảnh Huyền Vũ mở ra..." 

 

"Lúc đó đúng vào đại hội trấn Châu Môn, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều ở Kim Lăng, đều đi vào bí cảnh Huyền Vũ. Theo lời pháp sư Tịnh Tuyền của chùa Hóa Thành bên Cửu Hoa Sơn cùng đi vào bí cảnh, trong bí cảnh có hai bộ kinh thư, một bộ là “Kinh Đại Quang Minh’’ thất lạc của Cửu Hoa Sơn, bộ kia chính là “Kinh Đại Vân”." 

 

"Ý em là, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đã lấy được “Kinh Đại Vân” trong bí cảnh Huyền Vũ?" Lệ Thừa Trung hoảng hốt, "Thế... thế nếu lại cộng thêm di tượng Vũ Hoàng, chẳng phải cô ta đã luyện thành đại pháp thiên nữ Tịnh Quang trước rồi sao?" 

 

"Hừ! Đâu có dễ vậy?" Vũ Hồng Lệ cười khẩy, "Không có nửa cuốn “Kinh Đại Vân” bản thượng của em, cô ta sao có thể hiểu thấu đại pháp thiên nữ Tịnh Quang chân chính? Hơn nữa, Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế mới là chuyển thế của thiên nữ Tịnh Quang, kẻ không phải chuyển thế cũng không thể tu thành pháp thân Tịnh Quang chân chính." 

 

Lệ Thừa Trung thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, dọa chết anh rồi!" 

 

"Hừ, anh sợ đèn hoa sen Phật cổ của anh không sáng nổi sao?" Ánh mắt Vũ Hồng Lệ lạnh tanh, lạnh lùng nói, "Anh cũng có thể sang nương náu nhà họ Lý, cầu xin Lâm Mộng Đình cùng anh song tu, cùng thắp sáng đài sen, thành Phật cổ! Em nghe nói Lâm Mộng Đình là tuyệt thế đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đó!" 

 

Nghe thấy mấy chữ tuyệt thế đại mỹ nhân, Lệ Thừa Trung động lòng, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Vũ Hồng Lệ, cả người như cứng lại, vội vàng nở nụ cười nói: "Ôi chao, vợ nữ hoàng của anh, có em ở đây, những người phụ nữ khác anh chả thèm liếc mắt, cái gì mà nghiêng nước nghiêng thành, phụ nữ thế gian này có đẹp tới đâu cũng làm sao đẹp bằng em? Em mới là chuyển thế chân chính của thiên nữ Tịnh Quang mà!" 

eyJpdiI6ImY3RzVZUk0yZWxnbUxHZGVTYzlqa2c9PSIsInZhbHVlIjoibFBsMGdzVGZ2S0JCRmg0RGgydG44RXhRRmk5NXVSSEd5eklmNlFabWlibGFoVklueUUzdm9zU0NQeTlZQ3JqNyIsIm1hYyI6ImU0YmM1ZmJlMDc2ZDc3ODQ3MGMwNDQ5NDYzZWEwYjYwN2I1MzY4YWFlZjkzNjQyYmQ3ZDJjODE0YTJiZGQzNTkifQ==
eyJpdiI6IkkzdW5XSE80OGtoQTVUVmVBVDhqMnc9PSIsInZhbHVlIjoiTzlSSjVpdk5BWGlDNkxENXJyQmRkaDdtQWsydmp3NnVkWkNrZTNhNVcyZlVVbjRzYkNnMndFcW91N0VhYjU2VVM4RUhGdEhuV1RFREYwYmxHSlMzZ1BJZWxud3BXRExFZVN4TUFxU3h0UUl1OHQ4SUVQYktERTh4cDZJS0NXTlQwblgwXC81M0RhWFZ4TTFHMFpBWVQyUlRzcGdpaklOc0hZSmJEa2M1TjJBQlBMaGlocE50amN6MUdidDMrRVR3Y2xVbnhZRGdJSG5PcG9GdEZROXlmRVVmTEZMMURGOGl0YzM2NVl6SjZWWW55MFwvTlJya2gweTJkMU1ySnJlSHp5cjlLUHFNZnlPTHNEWjNId01QcXpjVE9OYU01Nmc4R2hEWjYwTzVoSnBobEpGc1Z5WFJsZERjSWxiUWJ4dW5FOEptWDlWVWxPTEFYcWZLZVFpWDVFWEU4Q1o3SG5WK2k4OGZremx0WUl2WUZtdTh0alErc0dTWmEyMjZsUytYOUs4bVl4R0NxeW85VnJmS1hGbjN5UXY1YU41aXdzdHpuZllpMnlnbE54UHVhSHB3Ukw4cW5xbXJuODRDR1NKSTZVIiwibWFjIjoiMzhiNmRjNDE3ZmViN2JmMzViMjliNTQ5NzUxZDQ3YWJjZjFjMjlkNWI2NGFhZDVmYjYzMzAyZWYxYjdjNzllOSJ9

Vũ Hồng Lệ khẽ mỉm cười, đầy tự tin: "Em đã bố trí quân cờ ở nhà họ Lý từ lâu. Bây giờ, là lúc cho quân cờ ấy sống lại rồi!"

Ads
';
Advertisement
x