Đầu của Cự Ma vốn không có ngũ quan, nó chỉ là một ngọn núi nhỏ bị chặt xuống từ ngọn núi lớn. Đất đá dưới chân núi có màu vàng là do huyết dịch vàng óng của nó đọng lại mà thành.
Chợt cái đầu đó mở mắt ra, một ít đất đá rơi xuống khỏi hốc mắt đang nứt ra đó, đất đá trên khuôn mặt cũng từ từ rơi xuống, khoét ra một cái mũi thẳng tắp. Bên dưới chiếc mũi ấy lại xuất hiện một vết nứt, dần dần tạo thành một cái miệng đang há ra.
Nhưng đôi môi của gã không hề nhúc nhích, giọng nói đó không phát ra từ miệng mà là phát ra từ dãy núi ở phía xa xa. Đó là tiếng lồng ngực của Cự Ma đang run lên, tạo nên giọng nói như đang bị bóp nghẹt.
Hướng Vãn Tình giật mình nói với Lý Dục Thần: "Ma sắp hồi sinh rồi, chúng ta đi thôi!"
Lý Dục Thần nói: "Gã đã bị Nhị sư huynh chặt đầu rồi, hai ta xem thử gã hồi sinh bằng cách nào." Rồi đứng im đó nhìn.
Hướng Vãn Tình vô thức bước lại gần Lý Dục Thần, chắn nửa người trước mặt anh tựa như vừa muốn bảo vệ anh vừa dựa vào người anh vậy.
Kiếm Thất Tinh rời khỏi vỏ rồi lượn vòng trước mặt hai người, sẵn sàng vừa tự vệ và tấn công bất kỳ lúc nào.
Vừa động kiếm, Hướng Vãn Tình đột ngột nhận ra cảnh giới và công lực của mình đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, điều khiển kiếm Thất Tinh cũng thành thạo hơn trước, hình như năng lượng kiếm linh cũng mạnh mẽ hơn, những thứ kỳ diệu trong kiếm pháp trước đây khó lòng hóa giải thì nay lại rõ ràng vô cùng. Quả thật là như vừa mới độ kiếp vậy, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thầm tò mò rằng đây là kết quả của việc cố gắng vượt qua Nhược Thủy, hay là vì đã ngộ được Đạo mà Lý Dục Thần truyền cho?
Lồng ngực Kim Huyết Cự Ma rung lên không ngừng, âm thanh đứt quãng, mặt đất rung chuyển, hai ngọn núi một lớn một nhỏ dường như đang cử động, như thể thân đang tìm đầu, đầu tìm mình vậy.
Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh núi, ngay chỗ vết cắt ở cổ Cự Ma bỗng xuất hiện vô số tia sáng trắng, xoáy quanh trên đó.
Những luồng sáng trắng ấy giống trấn linh ngăn Cự Ma đang chuyển động.
"Đó là gì?" Hướng Vãn Tình hiếu kỳ nói: "Rõ ràng hồi nãy không có mớ pháp chú trấn áp ở đó!"
Lý Dục Thần nói: "Đó không phải trận pháp thần chú, đó là kiếm ý."
"Kiếm ý?"
"Đúng vậy, là kiếm ý còn lại của nhát kiếm kia của Nhị sư huynh. Cự Ma mất đầu rồi nhưng kiếm ý vẫn còn ở đó."
"Kiếm ý có thể lưu lại lâu đến vậy sao?" Hướng Vãn Tình không hiểu.
"Được chứ, Nhị sư huynh lấy kiếm nhập đạo đã thực sự tạo được uy thế khổng lồ của mình." Lý Dục Thần cảm khái nói: "Đạo của kiếm, trước là dùng người nuôi kiếm, đợi đến khi kiếm linh hình thành thì lại dùng kiếm dưỡng người, cuối cùng là người và kiếm hợp nhất. Kiếm đạo của Nhị sư huynh, không chỉ thanh kiếm trong tay có linh mà ngay cả từng luồng kiếm khí huynh ấy chém ra cũng đều mang theo linh. Kiếm của huynh ấy đã không còn là kiếm, mà là một sinh mệnh riêng biệt. Kiếm chỉ hướng nào, bảo sống là sống, bảo chết là chết. Vậy nên huynh ấy chém Cự Ma mà ma không chết, kiếm đã rời đi mà ý vẫn bất diệt."
Hướng Vãn Tình nghe mà mê mẩn, ngó sang kiếm Thất Tinh rồi chợt thấy mình còn kém xa.
"Dục Thần, tỷ biết kiếm pháp của Nhị sư huynh rất lợi hại, nhưng không ngờ đệ lại am hiểu sâu sắc về kiếm đạo đến thế đấy!"
Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Đạo hóa vạn vật, Nhị sư huynh thì bỏ ‘vạn’ lấy ‘một’, còn đệ là lấy ‘một’ hóa ‘vạn’, dù có khác đường nhưng cùng một đích. Nhưng nơi trở về ‘vạn’ không có mà ‘một’ cũng chẳng còn, cuối cùng đích đến ta trông mong cũng chỉ là một chữ ‘vô’."
Lúc này, mặt đất rung chuyển càng thêm dữ dội hơn, nhưng dưới sự áp chế của kiếm ý, ngọn núi kia mãi vẫn không sao đứng dậy được.
Lý Dục Thần bỗng nói: "Để đệ giúp gã một tay!"
Rồi anh hét lên một tiếng, bay vọt lên không trung vung tay chộp vài cái, mớ kiếm ý đang bay quẩn quanh trên đỉnh núi chợt tách ra, bay loạn trong không trung rồi chợt hóa thành những ngôi sao băng bay đi, biến mất nơi chân trời.
"A..." Từ trong cơ thể Cự Ma phát ra một tiếng thở dài đầy vui sướng.
Cả ngọn núi lập tức đứng dậy, biến thành một thân người không đầu khổng lồ, bước về phía họ.
Hướng Vãn Tình lập tức cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ đập thẳng vào mặt.
Kiếm Thất Tinh tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng Lý Dục Thần lại đáp xuống bên cạnh cô ấy, khẽ giữ lấy vai và ra hiệu hiệu cho cô ấy đừng cử động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất