Mitarai Jange thấy một người mặc đồ trắng tóc trắng tinh đang ngồi trên mặt đất lạnh lẽo. Gương mặt ông ta mỏng, trong suốt và trắng bệch như tờ giấy, có thể nhìn thấy được cả mạch máu và xương cốt nằm bên trong. 

 

 

"Ồ, không phải thằng nhóc họ Lý sao?" Người mặc đồ trắng thấy dáng vẻ của Mitarai Jange thì có phần ngạc nhiên. 

 

Mitarai Jange hơi bất ngờ: "Ông nói thằng nhóc họ Lý tên là Lý Dục Thần đúng không?" 

 

"Ông quen cậu ấy sao?" Người mặc đồ trắng lộ vẻ vui mừng: "Cậu ấy bảo ông tới đây sao? Có tin gì muốn nói cho tôi à?" 

 

Mitarai Jange lắc đầu: "Không, cậu ấy không bảo tôi tới đây, cũng chẳng có tin gì cho ông cả." 

 

Người mặc đồ trắng lộ rõ vẻ thất vọng, tức giận nói: "Hừ, bọn ranh con thật chẳng đáng tin!" 

 

"Không, Lý Dục Thần là người đáng tin. Nếu cậu ấy đã hứa với ông, tôi tin rằng chắc chắn cậu ấy sẽ làm được." Giọng nói của Mitarai Jange tuy rất bình tĩnh, nhưng trong giọng điệu bình thản ấy lại đầy sức mạnh và tin tưởng. 

 

"Ồ? Ông thân với cậu ấy lắm sao?" 

 

"Không thân, chỉ gặp một lần rồi đánh một trận thôi." 

 

Người mặc đồ trắng tỏ ra hiếu kỳ: "Chỉ gặp có một lần rồi đánh một trận mà ông đã tin cậu ấy như vậy rồi sao?" 

 

"Có những người chỉ cần gặp một lần là đã đủ. Còn có những người, dù có thân quen cả đời cũng chẳng đáng." Mitarai Jange nói. 

 

Người mặc đồ trắng rơi vào trầm mặc, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Ba nghìn năm nay, người bước vào cánh cửa này tuy chỉ có mấy người, nhưng người nào cũng có nét độc đáo riêng, tôi chưa thấy ông độc đáo chỗ nào nhưng lại cảm thấy ông rất thú vị." 

 

"Ba nghìn năm..." 

 

Mitarai Jange bất giác quay đầu lại, bỗng thấy trên cánh cửa sau lưng khắc bốn chữ triện lớn: Quỷ Thần Cấm Vào. 

 

"Nào, nói xem vì sao ông lại tới đây?" Người mặc đồ trắng hỏi. 

 

"Tôi muốn đi Hoàng Tuyền một chuyến." 

 

"Đến Hoàng Tuyền làm gì?" 

 

"Không làm gì cả, chỉ là thế gian này thấy quá đỗi tẻ nhạt, muốn đổi sang một thế giới khác, nhìn những chuyện thú vị mà thôi." 

 

"Ha ha ha ha..." Người mặc đồ trắng bỗng bật cười: "Ông quả là người thú vị, tuổi còn nhỏ mà đã cảm thấy thế gian tẻ nhạt rồi. Nếu ông ngồi im ở đây ba nghìn năm giống như tôi, ông sẽ biết thế giới kia thú vị đến nhường nào! Người ngoài kia..." 

 

Khuôn mặt người mặc đồ trắng chợt trở nên kỳ lạ, như đã nhớ đến điều gì đó, có hối tiếc, có lưu luyến, có bi thương, có vui mừng, có nỗi khổ biệt ly, có oán hận... 

 

"Ngồi ở đây ba nghìn năm sao?" Mitarai Jange nhìn hoàn cảnh nơi này: "Cũng chẳng sao." 

 

Người mặc đồ trắng hơi cau mày, ánh mắt lóe lên ánh sáng trong trẻo, giống như gió lạnh và đao băng vậy, khịt mũi: "Gì mà cũng chẳng sao?" 

 

Mitarai Jange nói: "Tôi không biết vì sao ông lại phải ngồi mãi ở chỗ này, nhưng nếu ông lưu luyến nhân gian thì sao không quay về? Nếu sợ nơi này không có người thì tôi có thể thay cho ông." 

 

"Ông nói gì cơ?" Người mặc đồ trắng sững lại, rồi phá lên cười: "Ha ha ha, càng ngày càng thú vị! Ba nghìn năm nay, ông là người đầu tiên chủ động đề nghị thay tôi đấy. Tôi vẫn đang chờ một người có thể thay thế mình suốt ba nghìn năm, nhưng tiếc thay mỗi người bước vào đều có lý do khiến tôi buộc phải buông tay. Duy chỉ có mình ông lại chủ động muốn thay tôi. Ha ha ha ha..." 

 

Mitarai Jange vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, lặng lẽ nhìn người mặc đồ trắng. 

 

"Ông có biết vì sao tôi ở đây không? Có biết ngồi ở đây có nghĩa là gì không?" Người mặc đồ trắng hỏi. 

 

Mitarai Jange quay đầu nhìn lại bốn chữ "Quỷ Thần Cấm Vào" trên cánh cửa, nhớ tới chuyện hai bố con Imagi và Susa đều chẳng thể đưa Inami trở về từ Hoàng Tuyền trong truyền thuyết, trong lòng ông ta đã có câu trả lời. 

 

"Sống hay chết vốn không quan trọng, yêu hay không yêu cũng không quan trọng. Bạch Sơn hay Hoàng Tuyền, tôi ở đâu thì thế giới ở đó." 

 

Giọng điệu của Mitarai Jange vẫn bình tĩnh như trước, nhưng những câu nói kỳ quái này khi lọt vào tai người mặc đồ trắng lại như sấm nổ bên tai. 

 

"Được được được! Không ngờ  Cơ Mãn này sống hơn ba nghìn năm mà vẫn chẳng bằng một hậu sinh như ông." Người mặc đồ trắng đứng dậy: "Tôi là một người nửa sống nửa chết, nếu tôi rời khỏi đây thì phải mượn nguyên dương của ông. Còn nếu ông muốn thay tôi thì ông sẽ phải biến thành người nửa sống nửa chết, ông bằng lòng thật sao?" 

 

Mitarai Jange nói: "Tôi có bằng lòng hay không cũng không quan trọng, ông đi, tôi ở chỗ này.” 

 

Người mặc đồ trắng cuối cùng cũng động lòng: "Được! Vậy tôi mượn nguyên khí của ông một chút. Đợi tôi đi đến Dao Trì giải tỏa tâm sự một chuyến rồi sẽ quay về thay cho ông." 

 

Trong khoảnh khắc ấy, hai người đã đổi chỗ cho nhau. 

 

Mitarai Jange ngồi xuống vị trí ban nãy của người mặc đồ trắng, vẻ hồng hào trên gương mặt lập tức biến mất, làn da trở nên trong suốt, mái tóc cũng bạc trắng trong nháy mắt. Chỉ có đôi mắt vẫn bình thản, trong trẻo như nước thu. 

eyJpdiI6IkJaT3JcL2pYclVMamRjdGxoNmo4OWhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImphWmlteEFOUXBCZDljM1Q3WEx0ZFlZbVwvMVpWUTl0QW5iblhkcmxkY1RHY0hFVkNDaVQrOG1WYzZBajNucDdhIiwibWFjIjoiMjVmMjhiYjBiZDc2NDk5YTdlMDY1ODBhMWE2YTkzOWU2YzYwMDBhNWNhMThjNmM2MWJjZDU1ZDE0NzA4NzYyYyJ9
eyJpdiI6IlJsKzhSaFVONEtXMGVFRjBGVjBpb1E9PSIsInZhbHVlIjoiSWhqM201RGpTcUxTZkNBVURLZlFLbFwvY09PRVpSb2lzbjZrZUZ2ZVRXU3RGeklDbXNXb2dWQ0FoTFdjXC9GT2lmYkMyNkttWjEweHFxTURFdVYyblFnZ2EzV1l0bW12WUY4cVlZSTlneDVIMUd6VnFjb05ZUTlMNEpsdGZmdlNJRE0wYjB1RnBiUmVLNENoK3htc3h0Q1p6Qjc2TWV5Y211bXE1T1A1OWxxQ2NENmVZcURvK0NYOUd0emRnbGNVQlA0Mk1ZOXF2UzJaMkJZNW04bFZEQTF6em5aSFd5cXZpY3ZYV0pQT0NWVGFiV0prSHQ2aFZRYzBZN3JwZlAyVGxYR3BJU2V6aEJxOGZuc1RWaWhGSnpZd3l6SFc3ZVpxYk1pNk1MZ2JUalppc25VYnd1VFdubUZDUzBiamQ3bWZVT2tIQnN1UXV6NGN2ZExldXZkK01tNWZJa25LNExcL3RQbzhEWDFRcmVGUEVKYzV0c0poV1BTY2xEbW5Sdmt0emhoeFZ2clpTbGdDWlpRRGlRU0ZMSk1nSllCOSs1YkJRSDUyRmYrYWREeUlPWUxUeDVQdDR2dmNBVXhZWFZzcnZTY3RDN3hnWEhRdlhFTGxsdzJSUW1HdzNrQ05CZ09MK0hONytaSklYUlVGVXJHRFExZXNZUWNGeEx6am1nZUs2Q0dZckhhdUNBMW5laDIyVnduZGIrVmZXWU0rYm12VEhVazF0dVFXUWt0bDE3d1gzSDdhYURqSm5mcFBIU3VtTUl0VVNEV3ZZVmdmd2p3YTVxeWtiTlZUTk9IeHFiSDJtMmhBTnZ2a25FQWU1az0iLCJtYWMiOiI3OTc3M2JhMzM4NjRiNzEzNTA3Njk5MGRkNDFjZTFkODExMjIwZjgzYTE2MzY3NjFjYmY5MGY5OTFmYmQ5NzQ5In0=

Ads
';
Advertisement
x