Từ khi Lâm Mộng Đình thi triển chiêu ấy trước mặt cả đám hào môn khắp thủ đô, mấy ngày nay căn nhà họ Lý náo nhiệt hẳn lên. Các thế gia hào môn ở thủ đô, bắt đầu từ tứ đại gia tộc, ngày nào cũng có người đến cửa, phải nói là đông như trẩy hội.
Thế nên, trong bếp bận rộn vô cùng.
Vốn dĩ sư phụ Vinh đã rất ít khi đích thân xuống bếp rồi, giờ đây trong bếp căn nhà họ Lý đã là một đội ngũ khá có quy mô, đám đệ tử của sư phụ Vinh giờ đây cũng đủ sức chống đỡ.
Nhưng mấy ngày qua khách đến quá nhiều, lại toàn là ông lớn, nhân công trong bếp trở nên căng thẳng, mà còn lo sợ xảy ra sơ suất mất mặt nhà họ Lý, nên sư phụ Vinh lại phải cầm muôi cầm dao bếp lên, dù vậy vẫn bận không ngơi tay.
"Sư phụ Vinh, hôm nay thêm cho dãy nhà sau hai món ngon." Một nữ giúp việc bước vào nói.
"Dãy nhà sau?" Sư phụ Vinh đang cầm muôi ngẩn ra một lúc, mới nhớ ra Vũ Tấn Sơn đang bị giam ở dãy nhà sau, tức đến mức phùng mang trợn mắt quát, "Bận muốn chết rồi, thêm món cho cái thằng nhãi đó làm gì? Còn món ngon! Cút!"
"Là phu nhân dặn." Nữ giúp việc đối diện với cơn giận của sư phụ Vinh mà vẫn điềm tĩnh.
Sư phụ Vinh đảo mắt, ném cái muôi vào nồi sắt lớn, choang choang vang dội, làm mấy đệ tử bên cạnh giật nảy mình.
"Thêm hai món cho dãy nhà sau! Món —— ngon——" Sư phụ Vinh kéo dài giọng, tức tối quát lớn.
Đệ tử lập tức ra tay, chẳng bao lâu đã làm xong, một đĩa hành xào hải sâm, một đĩa thịt kho mật.
Ông chủ Vương chắp tay sau lưng, thảnh thơi bước vào hít hà, cười nói: "Trong phòng này có mùi gì thế? Vừa thơm vừa bốc lửa! Lão Vinh, ai chọc giận ông thế?"
"Hừ! Ai chọc tôi á? Chẳng phải cái thằng nhãi dãy nhà sau đó à, tôi bận muốn chết rồi mà còn bắt thêm hai món ngon cho nó! Rảnh quá nhỉ!"
Sư phụ Vinh gõ chan chát vào nồi sắt, như thể cực kỳ ghét bỏ hai món này, gắt gỏng quát, "Mang đi! Mang đi!"
Nữ giúp việc lườm ông ấy một cái, xếp món vào hộp đựng chuyên dụng rồi quay người đi ra.
Ông chủ Vương quay đầu liếc nhìn bóng lưng của nữ giúp việc, cười hì hì nói: "Lão Vinh à lão Vinh, cái tính nóng như lửa của ông cũng nên sửa đi, má Ngô là người làm lâu năm ở đây rồi, ông nổi nóng với bà ấy làm gì?"
"Tôi có nhắm vào má Ngô đâu. Tôi tức là tức cái thằng nhãi Vũ Tấn Sơn ấy, rõ ràng là đồ tai họa, thế mà ông đây còn phải hầu hạ nó!"
Ông chủ Vương bảo: "Ông chỉ xào hai món thôi, ông cũng không nghĩ xem, má Ngô còn phải tự tay mang thức ăn đến trước mặt người ta, chẳng phải còn khó chịu hơn ông sao?"
Sư phụ Vinh nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, lại cảm thấy mình hơi quá, bèn nói: "Được rồi, lát nữa lại làm thêm một món, coi như xin lỗi má Ngô."
Má Ngô là một trong những người đầu tiên vào căn nhà họ Lý, mấy người cùng vào với bà ta đều đã chết trong sự kiện Ngũ Ngọc Xuân hạ độc lần đó. Má Ngô may mắn sống sót, vì hôm đó bà ta thấy không khỏe nên xin nghỉ đi bệnh viện.
Bây giờ căn nhà họ Lý đã chẳng còn chỉ một mình Hầu Thất Quý làm quản gia nữa, Hầu Thất Quý là tổng quản, dưới tổng quản, mỗi căn nhà đều có một quản gia riêng.
Má Ngô học vấn thấp, không thể làm quản gia, nhưng thâm niên của bà ta thì ai cũng phải nể, cũng chỉ có sư phụ Vinh dám quát bà ta, còn lại không ai dám.
Tất nhiên, tính tình má Ngô hiền lành thân thiện, được nhiều người quý mến. Hầu Thất Quý bây giờ cũng ít khi giao việc nặng cho bà ta, chỉ để bà ta làm mấy việc nhẹ. Nếu Lâm Mộng Đình đến, cũng sẽ để bà ta đi theo phu nhân, ở trước sau nghe lệnh.
Ở thủ đô, bên cạnh Lâm Mộng Đình chủ yếu có hai người, một là Ân Oanh, hai là má Ngô.
Má Ngô xách hộp cơm đến dãy nhà sau, chào bảo vệ đang tuần tra, rồi đi thẳng tới gian phòng đang giam Vũ Tấn Sơn.
Đang định mở cửa thì thấy Ngũ Ngọc Kỳ đi đến.
"Ơ, má Ngô, sao lại phiền bà đích thân đưa cơm cho phạm nhân thế?" Ngũ Ngọc Kỳ, giờ đây đã là đội trưởng đội bảo vệ, nói.
"À, phu nhân bảo cho ông ta thêm hai món, bảo tôi mang đến." Má Ngô vừa mở cửa vừa đáp.
"Thêm món? Để tôi xem thêm những món gì nào?" Ngũ Ngọc Kỳ bước lại, tò mò muốn mở nắp hộp cơm ra xem.
Má Ngô cũng mặc kệ, chỉ lo mở cửa rồi đi thẳng vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất