Nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì đây đúng là một cảnh quan rực rỡ, hắn hiểu hai từ Tử Kim ở đâu mà ra.
Không giống với những đỉnh núi khác, ngọn núi này có màu tử kim rất chói mắt, hơn nữa còn là hình thành tự nhiên, không hề cải tạo bằng pháp lực.
Nhưng ~
Đây là một thung lũng lớn nhưng chỉ một cái liếc mắt đã hết đáy, tất cả chỉ sâu một trăm mét, hơn nữa lại không có gì.
Dương Bách Xuyên biết ngay đây là thủ đoạn ẩn giấu bằng trận pháp, rất cao minh, hắn không hề nhìn ra dấu vết của trận pháp.
Lúc này, Tạ lão đại nói: “Chủ nhân, thung lũng của Tử Kim đã bị đại trận bao phủ, không thể nhìn thấy, nhiều năm trước ta từng theo Sư Tử Vương đến đây một lần, lúc đó là tộc Tử Kim ra nghênh đón.”
Có nghĩa là người ta không mở cửa thì chúng ta sẽ không vào được, căn bản không tìm được lối vào.
Dương Bách Xuyên lên tiếng: “Đến phía trước hô to, nói Dương Bách Xuyên của Vân Môn ở tiên vực Hỗn Loạn tới thăm hỏi, À không...nói là chúa tể hỗn loạn tới thăm.
Dương Bách Xuyên thuận miệng tự phong cho mình một danh hiệu, bởi vì hắn cảm thấy cái chức danh môn chủ này không đủ tầm, tộc Tử Kim là hoàng tộc, danh hiệu của hắn không thể yếu thế hơn được.
Tộc Tử Kim các người không phải xưng là hoàng tộc sao?
Vậy Dương Bách Xuyên ta chính là tiên chủ hỗn loạn, tự cho mình danh hiệu Chúa tể Hỗn loạn để áp đảo các người.
Tạ lão đại nghe thấy Dương Bách Xuyên tự phong trắng trợn thì sững sờ một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi cũng dám phong thật, chúa tể? Danh hiệu này không phải ai cũng gánh vác nổi đâu.
Ba thế lực thống trị Tiên giới, lúc người ta ở trên đỉnh cao cũng không tự xưng là chúa tể, nhiều lắm chỉ là Thiên tôn, vậy là đã cao hẳn hơn người khác ồi.
Dương Bách Xuyên thì hay rồi, mở miệng ra đã tự cho mình danh hiệu chúa tể.
Cũng may là chúa tể Hỗn Loạn mà không nói là chúa tể Tiên Giới, nếu không dù không bị cả Tiên giới tấn công thì cũng bị nước bọt nhấn chìm.
Sao ngươi hông nghịch thiên luôn đi?
“Phát ngốc gì vậy, mau đi ~”
Dương mỗ thấy Tạ lão đại không nhúc nhích, hắn trừng mắt quát một tiếng.
“Ặc ~ Ồ, đi ngay, đi ngay ~” Tạ lão đại rụt cổ, vội vàng bước lên.
Mải suy nghĩ mà không nghe Dương Bách Xuyên nói gì.
Lúc Dương Bách Xuyên tự xưng chúa tể, trong lòng hắn cũng thấy ngại, chúa tể Hỗn Loạn ~
Hắn hiểu ý nghĩa của bốn chữ này, đợi sau này truyền ra ngoài, hắn có thể tưởng tượng được, những cao thủ đang ẩn mình trong tiên vực chắc chắn sẽ nhảy ra.
Những đại lão như chúng ta còn chưa tự xưng chúa tể, Dương Bách Xuyên ngươi thật dám nghĩ ~
Hắn cũng có thể đoán được những gì sẽ xảy ra tiếp theo, rắc rối liên tục kéo đến.
Nhưng ~
Hắn không hối hận, thậm chí là cố ý.
Vì sao ư?
Bởi vì tiên vực Hỗn Loạn chỉ có một thế lực, đó chính là Vân Môn, hắn muốn bá chủ tiên vực Hỗn Loạn, bao gồm cả những cường giả đang giấu mình.
Ví dụ...
Thiên Đình của Tiểu Hồng Hoang.
Lần trước không đi được, thậm chí đến Thiên đình còn khó khăn, vậy thôi, tiểu gia không đi nữa, đợi Thiên đình các ngươi đến gây phiền phức, lúc đó không chừng Hắc Liên cũng sẽ xuất hiện.
Sau đó thu phục thế lực Thiên Đình này, hoàn toàn giải quyết thế lực trong bóng tối của tiên vực Hỗn Loạn, để một mình Vân Môn độc chiếm, Dương Bách Xuyên là chúa tể tiên vực Hỗn Loạn, trở thành chúa tể đầu tiên.
Nghĩ vậy quả thật không tệ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất