Sau cơn hưng phấn, Dương Bách Xuyên lại cảm thấy rất xấu hổ.
Mặc dù thiên phú này rất mạnh, nhưng hắn không biết dùng như thế nào.
Trước đó thì tự dưng xuất hiện.
Làm sao để xuất hiện lại?
Trực giác mách bảo hắn nó vẫn còn tồn tại, cũng có thể sử dụng lần nữa, nhưng hắn lại không biết cách dùng.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Động não đi.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại.
Cẩn thận nhớ lại từng sự kiện một.
Hắn còn tưởng sẽ rất khó.
Ai ngờ giây tiếp theo, loại cảm giác quen thuộc kia lại lần nữa xuất hiện.
Hình ảnh lúc đó hiện ra trong đầu hắn.
Lần này hắn nhìn thấy một móng vuốt khổng lồ giáng xuống, đánh Cá Chạch và Chuột Vương rơi xuống dưới, hộc máu. Chuột Vương suýt bị đánh chết, lân giáp bảy màu trên người Cá Chạch thì bị bong tróc một mảng lớn.
Móng vuốt ấy chiếm gần 1000 mét vuông, cả hắn lẫn các đại yêu phía sau đều bị ảnh hưởng.
Tất cả nằm bẹp dí xuống đất, chỉ có Tiểu Phượng Hoàng và Chồn nhỏ còn chống cự được.
Đến đây thì hình ảnh kết thúc.
Dương Bách Xuyên run rẩy, vội vàng hét lên: “Cá Chạch, Chuột Vương, thu nhỏ lại rồi lùi về sau 1000 mét, mọi người cũng lùi hết về sau 1000 mét, nhanh lên.”
Các đại yêu nghe vậy thì giật mình, nhưng tất cả đều chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên.
Tất cả đều lùi về sau, bao gồm cả Dương Bách Xuyên.
Chỉ trong chớp mắt, hắn và các đại yêu đã lùi ra xa 2000 mét.
Cá Chạch và Chuột Vương thì đứng bên cạnh hắn.
“Ầm ầm ầm.”
Chân trời chấn động, một móng vuốt giáng xuống dưới.
Khiến cả hẻm núi Tử Kim rung chuyển, mặt đất nứt toạc ra như mạng nhện.
Bụi đất mù mịt.
Thung lũng Tử Kim ngập tràn trong yêu khí khủng bố.
Đây là uy áp.
“Bùm bùm.”
Dưới uy áp này, các Phi Ưng Vệ nằm bẹp dí xuống mặt đất, bao gồm cả đám Huyết Ưng và Than Đen.
Dương Bách Xuyên hít một hơi sâu.
Thật sự giống hệt hình ảnh trong đầu.
May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không trúng phải đòn này, sợ rằng đám đại yêu phía sau hắn không chỉ quỳ rạp dưới đất như vậy.
Cá Chạch và Chuột Vương đứng bên cạnh hắn, mắt trợn tròn.
Nếu không có chủ nhân nhắc nhở thì người trúng chiêu trực diện chính là hai bọn nó.
Tiểu Phượng Hoàng và ba huynh đệ Tạ gia cũng rất ngạc nhiên.
Lúc này, những người còn trụ được dưới uy áp chính là mấy người bọn họ.
Còn cả Chồn nhỏ nữa, Chồn nhỏ ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên như thể không chút cảm giác nào.
Trên người Dương Bách Xuyên truyền đến một luồng khí, ngay lập tức, đám Huyết Ưng và các đại yêu há mồm thở gấp bò dậy. Bởi vì uy a[s trên người bọn họ dần biến mất dưới ánh sáng của Dương Bách Xuyên.
“Huyết Ưng, các ngươi rút khỏi thung lũng Tử Kim, chờ bên ngoài.” Dương Bách Xuyên nheo mắt ra lệnh, bởi vì hắn biết đám đại yêu sẽ không thể tham dự được trận chiến kế tiếp.
“Rõ!”
Huyết Ưng run rẩy đáp, sau đó cùng Than Đen, Anh Vũ, Miêu Ưng và tám Phi Ưng Thân Vệ rời đi.
Lúc này, bụi đất vẫn cuồn cuộn nên chưa thấy rõ tình hình bên trong.
Nhưng uy áp vẫn tồn tại.
Khi hắn vận dụng Càn Khôn Tạo Hóa Quyết thì luồng uy áp này biến mất sạch sẽ.
Tiểu Phượng Hoàng bên cạnh tản ra hơi thở Thần Cầm Phượng Hoàng nên không ảnh hưởng mấy.
Khắc văn trên người Chuột Vương cũng tương tự như Tiểu Phượng Hoàng.
Cá Chạch thì hóa thân cao 9 mét, chiếc sừng trên đầu lập lòe ánh sáng, có vẻ cũng không mấy ảnh hưởng.
Chỉ có ba lão sư tử hóa thành bản thể, ngọn lửa trên người bùng cháy.
Từ đây thấy được, trong đây bên yếu nhất là ba huynh đệ Tạ gia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất