“Chủ nhân, ta muốn ra trận xé nát con tê tê này.” Cá Chạch vừa mới lớn hơn được tí, nóng lòng muốn thử. 

 

Dương Bách Xuyên trợn mắt: “Ngoan ngoan ở đó cho ta, con tê tê này là thông ngộ lục trọng, đã đạt đến thiên trảm thứ hai trong thông ngộ cửu trọng thiên. Trong trận chiến tiếp theo, chúng ta cần phải phối hợp với nhau, nếu không sẽ thua. Không ngờ ngoài Tử Kim Giáp Hoàng của tộc Tử Kim ra thì người đóng giữ nơi này lại là con tê tê lục trọng. Tiếp theo tất cả phải nghe sự chỉ đạo của ta.” 

 

“A, được rồi. Đúng là tên đó rất mạnh, nếu ta tiến hóa thêm lần nữa thì chắc chắn có thể đánh bẹp tên đó.” Cá Chạch dõng dạc đáp. 

 

“Chúng ta sẽ chia tổ chiến đấu, ba huynh đệ các ngươi một tổ, San Hồng Cá Chạch Chuột Vương một tổ, ta và Chồn nhỏ một tổ, hành động tùy theo hoàn cảnh.” Dương Bách Xuyên ra lệnh. 

 

“Rõ chủ nhân.” 

 

“Vâng, ca ca.” 

 

“Chít chít.” 

 

“Nhân loại, ngươi to gan lắm.” Lúc này, một âm thanh già nua đầy lạnh lẽo vang lên trong đống bụi đất. 

 

Ngay sau đó, bụi đất biến mất, ở chỗ đó là một lão giả mặc quần áo vàng tím, mái tóc dài vàng tím sáng lấp lánh. 

 

Cả người tỏa ra vầng sáng vàng tím nhàn nhạt. 

 

Khuôn mặt đấy nếp nhăn, trông như ông lão 8-90 tuổi. 

 

Nhưng khí tràng rất mạnh. 

 

Loại khí tràng này không phải uy áp mà là khí tràng của người nắm quyền lâu năm. 

 

Lão ta đứng trên không, cách mặt đất 3 mét, không gian xung quanh gợn sóng. 

 

Đồng tử Dương Bách Xuyên co rụt lại, hắn cảm nhận được hai loại pháp tắc cực kỳ mạnh trên người lão giả này. Một là pháp tắc thuộc tính Kim, hai là pháp tắc thuộc tính Thổ. 

 

Pháp tắc là lực lượng huyền ảo vô hình, nhưng lại thực sự tồn tại. Sau khi thành công dung hợp 10 loại lực lượng thuộc tính trong thiên địa, Dương Bách Xuyên có được mười loại lực lượng pháp tắc nhưng lại không quá mạnh. 

 

So với lão giả này, hắn chỉ chiếm ưu thế về số lượng. Nếu so sánh thì lực pháp tắc trên người hắn như mười cây non, còn lực pháp tắc trên người lão giả này là hai cây cổ thụ tươi tốt, thô to. 

 

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất áp lực. 

 

Nhưng... 

 

Nếu thật sự đánh thì hắn cũng không sợ. 

 

Bởi vì bên cạnh hắn có Tiểu Phượng Hoàng, ba huynh đệ Tạ gia, Chuột Vương vừa đột phá thông ngộ ngũ trọng thiên, Cá Chạch vừa tiến hóa, Chồn nhỏ gần như miễn dịch với pháp lực và chính hắn. 

 

Quan trọng hơn, trên người hắn vừa xuất hiện một loại thiên phú, trực giác có thể hóa thành hình ảnh. Có thiên phú này thì hắn có thể biết trước được lão giả kia muốn dùng thủ đoạn thần thông gì để đối phó. 

 

Đương nhiên nhược điểm cũng rất rõ, đại yêu bên cạnh hắn, bao gồm cả Tiểu Phượng Hoàng và Cá Chạch cũng cùng lắm dừng lại ở ngũ trọng thiên. 

 

Còn lão giả này lại là đại yêu thông ngộ lục trọng. 

 

Nhưng, Dương Bách Xuyên biết nếu hắn có thể lợi dụng thiên phú trực giác hình ảnh thì hắn cũng sẽ có cơ hội đánh bại đối phượng. 

 

Tất nhiên, phải thử mới biết có được hay không. 

 

Vì vậy hắn rất mong chờ, thậm chí còn hơi hưng phấn. 

 

“Lá gan của ta chưa bao giờ nhỏ cả.” Dương Bách Xuyên nheo mắt đáp, trong đầu thì thầm tập trung sức mạnh. 

 

Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu. 

 

“Người rất đặc biệt.” 

 

Đây là câu thứ hai của con tê tê. 

 

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Dương Bách Xuyên mặt dày đáp. 

 

“Ta là đại tế tư của tộc Tử Kim, cũng là đệ đệ của Tử Kim Giáp Hoàng. Ngươi có thể gọi ta là Tử Kim Đại tế tư, ngươi là ngươi mà Cửu hoàng tử thần phục đúng không?” Lão giả tự xưng là Tử Kim Đại tế tư hỏi. 

 

Dương Bách Xuyên giật mình, không ngờ đối phương lại hỏi vậy. Hiển nhiên Tử Kim Đại tế tư này đã biết chuyện hắn thu phục Cửu hoàng tử Xuyên Sơn Hiếu, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm. Cường giả cấp bậc này muốn biết một vài bí mật của Xuyên Sơn Hiếu rất dễ dàng, thậm chí không cần sưu hồn cũng biết được. 

 

Nhưng nếu vậy thì khả năng cao đối phương đã biết hắn cho Xuyên Sơn Hiếu một giọt nước Sinh Mệnh. 

 

Đây là bí mật của hắn, hiện tại xem ra bí mật này đã bị tiết lộ, có hơi nguy hiểm. 

 

Hắn cũng loáng thoáng đoán được vài chuyện. 

 

Nhưng vẫn mở miệng nói: “Ta tên Dương Bách Xuyên, là chúa tể của Tiên Vực Hỗn Loạn, ngươi có thể gọi ta là...” Người nào đó lại bắt đầu tự phong hào cho mình, đảo mắt, mặt không đỏ tim không đập nói: “Ngươi có thể gọi ta là Hỗn Loạn Chúa Tể.” 

 

“Trong số cường giả Nhân tộc, ta chưa từng thấy hậu bối này nghịch ngợm như ngươi, nhưng không sao cả, chỉ là xưng hô mà thôi. Bây giờ ta hỏi ngươi một vấn đề, trả lời thậy thì ta có thể tha cho ngươi và đám dị thú thần thú bên cạnh ngươi chết thống khoái.” Lúc nói, hai tròng mắt màu vàng tím của Tử Kim Đại tế tư liếc nhìn đám Tiểu Phượng Hoàng. 

 

Dương Bách Xuyên giật mình, hắn biết lão yêu quái này đã nhìn ra được lai lịch của Tiểu Phượng Hoàng và Cá Chạch. 

 

Thầm khó hiểu, chẳng lẽ thông ngộ lục trọng thiên thật sự mạnh vô biên? 

 

Tất nhiên không phải! 

 

Có mạnh thì cũng chỉ mạnh hơn Tiểu Phượng Hoàng và ba huynh đệ Tạ gia một trọng thiên, còn chưa đến mức vô địch. 

 

Chắc chắn sự tự tin của lão yêu quái này đến từ thiên phú huyết mạch của tộc Tử Kim. 

 

Dương Bách Xuyên híp mắt cười nói: “Vừa lúc, ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi, chúng ta đối đáp nhé.” 

 

“Ngươi rất thú vị.” Tử Kim Đại tế tư nói. 

 

Chưa nói gì, coi như đồng ý. 

 

“Xuyên Sơn Hiếu còn sống hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi. 

eyJpdiI6Ikh2c09BWmtKTUk0T3hLSElTRTVwSEE9PSIsInZhbHVlIjoiRFVwNU1GV2RCU21YVVdTQVpmclA3bEl2ZVNHTDhEMUYzRUZOcTRrdm9qQURlSmRabkZXdEhqd0xyMWdtMmFSRCIsIm1hYyI6ImYxM2QzY2NhYTczMTE3ZDA0OTQ5YjM2NGIyYWJkY2FiNWU5MGI2ZDA4YWViYWNkYjMxZDA1ZmJiZGI1ZmYzNzEifQ==
eyJpdiI6ImxvU1o1TlZGUmM1MXZHSTBhcWFERGc9PSIsInZhbHVlIjoibkh1ejE3VUk4M1FEVmQ2WVVCbkJLTWMzVVBINGhBblpsT2EyekNlS1hlVUprb3ExQzRJamk5YnJCTTg2MXdkZDVzK3I4K0NvOUNvM2dxN1VZbVZLeDNqdFwvcDBFaVVIdFR6VjlcL0tObXpDa3hLUGZmT2MyTENCQXkrK1dGVUVHXC9DOFdVeXVRclZ3cFk3Z2tFVHdqZ2RyVXNic3dxOEJvb2dIK1h3S0RmR0dnPSIsIm1hYyI6ImU0N2E4ZGJjNmI1NjJlOGYzNGEwZjE0Y2EzZmE4OWJlZjM2ZDViMDFjMjFmMDM4M2M4ZTJmMjkzMGFjN2JlYzkifQ==

“Có phải giọt nước xanh biếc mà ngươi cho Xuyên Sơn Hiếu có thể thăng cấp huyết mạch hay không?”

Ads
';
Advertisement
x