Một lúc sau, nàng ta hỏi tiếp: "Sư phụ, sư bá, sao hai người lại tới đây?"
Ngọc Linh Tử, tức sư phụ của Qúy Như Yên, tức giận nói: "Không vì con thì vì ai, nha đầu thối! Chưa bao giờ xuống núi, thế mà dám một mình lén chạy ra ngoài. Nếu không hỏi con linh điểu mà con nuôi thì vi sư còn không biết con nghe lén cuộc trò chuyện của ta với sư bá của con, lại còn chạy đến Hỗn Loạn Tiên Vực tìm kiếm bí địa Huyết Liên nữa chứ. Đúng là coi trời bằng vung mà…”
Quý Như Yên tròn mắt, chửi thầm trong đầu: “Thì ra là Bách Linh thối bán đứng ta, đã dặn đừng nói cho sư phụ rồi mà. Lát nữa về ta sẽ tính sổ với ngươi sau.”
Ngọc Linh Tử trầm giọng: "Lần này con gặp may, gặp được Càn Khôn Thiên Tôn Dương Bách Xuyên. Bằng không, hậu quả khó lường. Lỡ con có chuyện gì thì vi sư biết ăn nói thế nào với cha mẹ con?”
“Sư phụ, đệ tử biết sai rồi.” Thấy sư phụ giận, Quý Như Yên cũng không dám cãi, lập tức nhận lỗi.
Trong lúc ba thầy trò đang nói chuyện, bên kia bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết của Tây Môn Thác.
"A!”
Tiếng hét xé tai.
Một vầng sáng chói mắt tỏa sáng giữa luồng oán sát.
Ngay sau đó, lớp oán sát bao lấy Dương Bách Xuyên biến mất.
Cả người Dương Bách Xuyên lập lòe ánh sáng rực rỡ, bình yên vô sự đứng tại chỗ cũ.
Ngược lại, tóc máu của Tây Môn Thác bù xù, có phần chật vật. Trong mắt đầy vẻ hoảng hốt, lùi về mép tế đàn, nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt khó tin.
Ban đầu lão ta định dằn mặt Dương Bách Xuyên, vận chuyển oán sát cắn nuốt hắn.
Nào ngờ Dương Bách Xuyên lại bùng phát từng đạo Kim Cang chí dương chí cương, lại mang theo hơi thở Lôi Đình, thiêu rụi oán sát, khiến Tây Môn Thác phải chịu thua.
Lúc này, Tây Môn Thác vẫn chưa bình tĩnh lại được, rõ ràng lão ta đã đột phá cảnh giới tu vi cực hạn, đột phá Thiên Tôn, thế mà lại chẳng thể đỡ nổi một chiêu của Dương Bách Xuyên.
Nhìn Dương Bách Xuyên, Tây Môn Thác gầm lên: "Được! Được! Được lắm! Dương Bách Xuyên, lão phu không có thời gian dây dưa với ngươi. Bây giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường, chết đi.”
Nói xong, Tây Môn Thác chợt biến mất khỏi chỗ.
Dương Bách Xuyên nghe thấy vậy cũng lẩm bẩm: "Ta cũng muốn không dây dưa với ngươi nữa.”
Hắn biết Tây Môn Thác đã tới sau lưng mình.
Đúng là Tây Môn Thác đã đột phá Thiên Tôn, nhưng so với Cơ Vô Tâm thì vẫn kém một bậc. Bởi vậy nên Dương Bách Xuyên hoàn toàn không coi lão ta ra gì.
Hắn chỉ muốn thử xem tà tu nuôi bằng huyết nhục của tiên nhân có gì khác so với phàm nhân. Sự thật chứng minh, thứ này có chút thú vị. Oán sát khí của Tây Môn Thác âm lãnh hơn, lực tinh thần cũng mạnh hơn nhiều.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, thứ duy nhất là Tây Môn Thác có thể dùng để đánh ngang với hắn chính là lực tinh thần.
Còn lực oán sát, lực đạo chủng của hắn có thể phá vạn pháp trên thế gian.
Vì hắn đã từng một lần ngộ đạo, sau khi ngộ đạo xong thì loáng thoáng thấu hiểu rất nhiều pháp và lực, chạm tới bản chất của chúng.
Tuy hiện giờ vẫn đang tiếp tục tìm hiểu sâu hơn nhưng để đối phó Tây Môn Thác thì hoàn toàn dễ dàng.
Lần này hắn ra tay cũng là để nghiệm chứng và tiêu hóa Thiên Đạo mà mình lĩnh ngộ được.
Hắn cảm được Tây Môn Thác biến mất rồi xuất hiện sau lưng mình. Dương Bách Xuyên hơi cong môi, chẳng buồn ngoái lại, vươn một tay, xoay người vung mạnh tay ra sau.
"A!”
Tây Môn Thác bị bắt hiện hình.
Trông giống như lão ta tự dâng cổ mình vào tay Dương Bách Xuyên vậy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất