Đáng sợ hơn, Tây Môn Thác phát hiện bản thân không nhúc nhích nổi. Một lực ngũ hành truyền đến từ bàn tay đang bóp cổ lão ta của Dương Bách Xuyên khiến lão ta như cá nằm trên thớt.
Hoàn toàn không có lực phản kháng, dù vùng vẫy ra sao cũng vô ích. Giờ phút này, trong mắt Tây Môn Thác chỉ còn lại sự sợ hãi.
"Lấy sinh mạng của mười vạn tiên nhân làm huyết tế để tu tà pháp, đi ngược lại với đại đạo. Ngươi có thể chết rồi." Dương Bách Xuyên bóp cổ Tây Môn Thác, âm thanh lạnh thấu xương, mười vầng sáng trong tay hắn bùng nổ.
Vỏn vẹn trong mấy hơi thở, sinh mệnh của Tây Môn Thác dần biến mất.
Cuối cùng, trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một tinh thể trong suốt cỡ hạt đậu, đây chính là tiên hạch, bên trong tràn đầy tinh thần lực tinh thuần cường đại.
Dương Bách Xuyên định hủy tiên hạch này của Tây Môn Thác, bởi đây là tiên hạch tà ác, ngưng kết bằng sinh mạng của mười vạn tiên nhân.
Nhưng ngay lúc định phá hủy, một suy nghĩ chợt nảy lên, cái tên Lục Tuyết Hi xuất hiện trong đầu hắn.
Từ lần trước tìm được Lục Tuyết Hi, Dương Bách Xuyên đã đặt nàng trong không gian Càn Khôn, chờ cơ hội để giúp nàng khôi phục.
Qua kiểm tra thì vết thương của Lục Tuyết Hi nằm ở nguyên thần, giờ nghĩ đến nàng, có lẽ tiên hạch của Tây Môn Thác có ích với vết thương của Lục Tuyết Hi.
Nghĩ rồi Dương Bách Xuyên đưa tiên hạch này thẳng vào không gian Càn Khôn, hóa thành tinh thần lực cường đại, dẫn vào thân thể của Lục Tuyết Hi.
Có tác dụng hay không phải tùy tạo hóa!
Đến đây, ma đầu Tây Môn Thác bị tiêu diệt ở Tiên Vực Hỗn Loạn, hắn bớt đi một kẻ thù, Vân Môn bớt đi một mối họa ngầm.
Phía xa, Quý Như Yên cùng sư phụ, sư bá đều cảm thấy chấn động khi thấy Dương Bách Xuyên vung tay cái đã tiêu diệt một tà ma.
Dương Bách Xuyên quay người nhìn sang.
Ngọc Linh Tử lập tức phản ứng lại: "Ngọc Linh Tử của Ô Linh Tông của Tiên Vực Hỗn Loạn, bái kiến Càn Khôn Thiên Tôn.”
Ngay sau đó sư huynh của Ngọc Linh Tử cũng quỳ bái. Chỉ có Quý Như Yên thì nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt sáng rực.
"Yên nhi, không được vô lễ, mau bái kiến Thiên Tôn." Ngọc Linh Tử quát.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, bước tới trước mặt ba người: "Không cần đa lễ. Tương ngộ là có duyên. Sư phụ, sư bá của Quý Như Yên tìm đến, thì bản tôn yên tâm rồi."
Thực ra trước khi vào đây, hắn đã cảm nhận được hai người Ngọc Linh Tử tới, cũng nghe họ nói chuyện. Biết họ là sư phụ, sư bá của Quý Như Yên nên không bận tâm, để họ theo sau.
"Trước đó đồ đệ của ta có vài chỗ sơ sót, xin Thiên Tôn thứ lỗi.” Ngọc Linh Tử đứng dậy nói.
"Không sao. Nay tà ma trỗi dậy khắp Tiên giới, về sau đừng chạy lung tung nữa. Việc nơi đây đã xong, chúng ta từ biệt tại đây!" Dương Bách Xuyên nói rồi xoay người rời đi.
"Ê ê ê, Dương Bách Xuyên, ngươi là thần tượng của ta! Ta có thể đến Vân Môn của ngươi xem không? Nghe nói Vân Môn là tiên cảnh đứng đầu Tiên giới, ta rất muốn đến đó một lần cho biết." Quý Như Yên thấy hắn định đi thì gọi với theo.
"Yên nhi, không được vô lễ." Ngọc Linh Tử và sư huynh đều hoảng sợ. Dương Bách Xuyên là người đứng đầu Tiên giới, là Càn Khôn Thiên Tôn. Bản thân họ chỉ là Tiên Tôn chưa thông ngộ, có thể gặp Thiên Tôn đã là cơ duyên lớn, không ngờ đồ đệ lại to gan đến vậy.
Nhưng lúc này, bóng dáng của Dương Bách Xuyên đã biến mất.
"Ta…" Quý Như Yên không để ý đến lời trách mắng của sư phụ, mắt rưng rưng, trông như sắp khóc, tràn đầy thất vọng.
Đúng lúc ấy, một luồng sáng bay tới, kèm theo tiếng của Dương Bách Xuyên: "Các ngươi có thể báo lại tình hình nơi này cho Vân Môn. Cầm lệnh bài đến Vân Môn là được. Ngươi sẽ là khách của Vân Môn, muốn đến thì cứ đến. Về sau đừng làm mấy chuyện bốc đồng như này nữa, chăm chỉ tu luyện, ngày sau có duyên gặp lại.”
Quý Như Yên đưa tay chộp lấy tia sáng, vui mừng nói: "Sư phụ, là lệnh bài của Vân Môn.”
“Con may mắn quá đấy! Nhanh cảm ơn Thiên Tôn đi.” Vừa nói, Ngọc Linh Tử vừa cúi bái về phía hư không. Nàng ta biết, lệnh bài này chính là cơ duyên lớn của hai thầy trò bọn họ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất