Dương Bách Xuyên phải tìm ra họ, hay nói đúng hơn là phải tìm Cơ Vô Tâm.
Vậy nên hắn đã tới thế giới Tiên sơn ở biên cương.
Nơi đây có một tiên môn cường đại, chính là Tiên Môn Biên Cương.
Dương Bách Xuyên vượt qua tinh không nghìn vặn dặm để tiến vào tiên sơn.
Hắn ngày càng giống một người phàm, đi bộ du hành, những năm gần đây hắn vẫn luôn dựa vào cảm giác bản tâm, không liên lạc với bất kỳ ai.
Cũng không muốn bị người khác quấy rầy, vậy nên hắn đã dùng phép biến mái tóc trắng thành màu lam, hay nói đùng hơn là để Tiểu Lam phun một ngụm khí độc, nhuộm thành màu xanh.
Mái tóc trắng của hắn quá nổi bật, rất dễ bị người ta nhận ra, hắn chính là vị Tiên Thôn Càn Khôn nổi danh kia.
Những năm gần đây bị rất nhiều người quấy rầy, đặc biệt là nữ nhân, vậy nên Dương Bách Xuyên đã thông minh hơn, nhuộm tóc thành màu xanh.
Trên người hắn không có chút khí tức nào, bình thường hơn cả người phàm, không còn gây chú ý cho người khác.
Hôm nay hắn tới một tòa thành trì của người phàm, bước vào một tửu lâu.
Hành tẩu suốt nghìn năm đê tu tâm, trải nghiệm khổ cực nhân gian, hắn gần như chưa từng bộc lộ pháp lực, giống hệt như một người phàm.
Vào thế giới phàm nhân, làm việc của phàm nhân.
Ăn uống, ngủ nghỉ, một thứ cũng không thiếu.
Hắn thích nhất là uống rượu.
Vậy nên sau khi vào thành, trạm dừng chân đầu tiên chính là tửu lâu.
Tìm một quán trông có vẻ bình thường, ít người, yên tĩnh.
Tửu lâu hai tầng, Dương Bách Xuyên lên tầng hai, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Tiểu nhị, hai cân thịt bò, một bình rượu ngon~”
“Khách quan đợi chút~”
Rất nhanh thịt bò và rượu được mang lên.
Dương Bách Xuyên từ chối tiểu nhị rót rượu hầu hạ, hắn tự uống một mình.
Nhìn người đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ, hắn nhấp một ngụm rượu, trong lòng lại đang nghĩ cách tìm ra nơi tập hợp của tu sĩ ma đạo.
Tinh không mênh mông tiên sơn, ngay cả hắn cũng khó mà tìm được.
Nhưng tu sĩ ma đạo tập kết là chuyện lớn, cũng có thể là do Cơ Vô Tâm triệu hồi, hắn phải tìm ra.
Trong lòng hắn vẫn ôm một tia ảo tưởng...
“Rầm ~”
“Lão ăn mày, không có tiền cũng đòi uống rượu ~ Muốn ăn đòn à?”
“A ~”
Khi Dương Bách Xuyên trầm tư, tiếng chửi rủa vang khiến hắn giật mình.
Hắn phát hiện tiểu nhị và một lão già ăn mặc lôi thôi đang tranh cãi, ông ta như say khướt, nhưng không có tiền trả rượu, mấy năm gần đây, Dương Bách Xuyên đã thấy rất nhiều.
Quá bình thường.
Nhưng hôm nay lại khác.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn lão giả trông say mèm kia, khóe miệng lại nở nụ cười: “Thú vị ~ Cường giả Thiên Tôn, khi nào lại không đáng tiền như vậy...Tới rìa tiên giới vẫn gặp được.”
Dương Bách Xuyên vung tay lấy ra một thỏi vàng, tiền tệ ở thế giới phàm nhân đều là vàng bạc, trước kia hắn từng đào một mạch khoáng là để tiện đi lại.
“Tiểu nhị rượu của lão nhân này, ta mời, mang thêm hai bình rượu ngon nữa.” Dương Bách Xuyên vừa cười vừa nói.
Có người trả tiền, tiểu nhị cười tít mắt, hắn gật đầu lia lịa, tha cho lão giả.
Người đang ngồi xổm dưới đất liếc nhìn Dương Bách Xuyên, lão ta cười lười, đứng dậy ngồi vào bàn Dương Bách Xuyên như quen biết: “Đa tạ Thiên Tôn Càn Khôn mời rượu, đã mời rồi vậy ta xin thêm một bình nữa được không?”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất