Trong mắt Dương Bách Xuyên, lão giả này quả thật không đơn giản, ông ta cũng là một cường giả cấp Thiên Tôn, quan trọng là đối phương vừa lên tiếng đã nói rõ thân phận của hắn, hơn nữa còn là một Thiên Tôn mang theo sát khí, rõ ràng đây là một tu sĩ ma đạo.
Thế nhưng Dương Bách Xuyên gần như không cảm nhận được oán khí từ trên người lão, điều này chứng tỏ lão giả này chưa từng giết hại người phàm.
Rất thú vị.
Toàn bộ tiên giới đều biết hắn đang tìm tu sĩ ma đạo, không ngờ lão đầu này lại tự mình tìm đến tận cửa.
Dương Bách Xuyên có lý do để tin rằng, sự xuất hiện của lão đầu không phải trùng hợp mà người này đã đợi hắn ở quán rượu từ lâu.
Lão giả này quả thật khiến hắn kinh ngạc, trước khi vào tửu lâu hắn không hề phát hiện có người tu luyện, nhưng chỉ trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt hắn.
Khả năng cao là lão giả này đã đợi hắn từ trước.
“Hahaha! Đa tạ Càn Khôn Thiên Tôn chiêu đãi, vậy thì ta đây cũng không khách khí nữa ~” Dứt lời, lão ta ngồi xuống.
Lúc này tiểu nhị cũng mang hai bình rượu tới.
Ông ta thật sự không xem mình là người ngoài, cầm một trong hai bình mở ra uống một hơi ngon lành.
“Ha ~ Sảng khoái ~” Lão giả lau vết rượu trên khóe miệng.
So với lão giả, Dương Bách Xuyên lại điềm đạm hơn nhiều, tự rót cho mình một chén, giơ lên với ý mời lão giả rồi mới uống.
Hắn không vội hỏi gì, Dương Bách Xuyên tin vào phán đoán của mình, lão giả này đang cố ý đợi hắn, đã vậy thì hắn đương nhiên không cần hỏi, đợi lão giả chủ động lên tiếng.
Quả nhiên lão giả cười mỉm nói: “Lẽ nào Càn Khôn Thiên Tôn không thấy kỳ quái gì sao?”
Dương Bách Xuyên uống cạn một chén rượu, nhìn lão giả nói: “Tốt nhất có sao nói vậy, đừng đánh đố trước mặt bản tôn, ta chỉ cần nhấc tay cũng có thể lấy mạng ông.”
“Ấy~” Lão giả suýt chút nữa bị câu nói này của Dương Bách Xuyên nghẹt chết, lão ta không ngờ Dương Bách Xuyên không đi theo kịch bản, khóe miệng khẽ giật.
Cùng là cấp Thiên Tôn, lão ta tin Dương Bách Xuyên không đùa, người này thật sự có thể diệt mình.
Bởi vì hắn là Dương Bách Xuyên.
“Khụ khụ, Thiên Tôn xin nguôi giận, lão phu chỉ tới chào ngài thôi, xin tự giới thiệu một chút, lão phu tên Tạ Linh Vận, lần này có người nhờ ta tới trò chuyện với Thiên Tôn, à, lão phu là người ma đạo thượng cổ, không cùng một bọn với ma đạo của Cơ Vô Tâm.”
Lão giả tự xưng Tạ Linh Vận giới thiệu đơn giản về mình.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì giật mình.
Người khác nhờ vả?
Người ma đạo thượng cổ?
Thân phận này có chút trọng lượng.
Có quá nhiều tin đồn về thuyết ma đạo, Dương Bách Xuyên biết ma đạo có đủ loại truyền thừa kỳ lạ, phân tán khắp nơi.
Giờ nhảy ra một người tự xưng ma đạo thượng cổ cũng không kỳ quái.
Nhưng trong lòng hắn vẫn giật mình, lẽ nào những ma đạo thượng cổ tàn dư này hợp lực với ma đạo của Cơ Vô Tâm?
Nếu thật sự như vậy thì lớn chuyện rồi.
Chỉ riêng ma đạo do Cơ Vô Tâm phát triển đã khiến cả Tiên giới chướng khí mù mịt, nếu thêm một ma đạo thượng cổ thì chẳng phải sẽ loạn hay sao?
“Là do Cơ Vô Tâm nhờ vả? Hay nói cách khác, ma đạo thượng cổ các ngươi hợp tác với Cơ Vô Tâm? Cũng có thể là các ngươi thâu tóm Cơ Vô Tâm? Cơ Vô Tâm thâu tóm ma đạo thượng cổ?” Dương Bách Xuyên cầm chén rượu, thản nhiên hỏi.
“Haha, Thiên tôn đang hỏi dò ta đấy à?” Tạ Linh Vận cười nói.
“Nói tiếng người, bản tôn không có thiện cảm với người ma đạo các ngươi.” Dương Bách Xuyên thẳng thừng đe dọa.
Tạ Linh Vận trợn mắt nói: “Được rồi, Càn Khôn Thiên Tôn đúng là chẳng biết đùa, lão già này nói thẳng vậy, mặc dù Cơ Vô Tâm đúng là khá thụ vị, nhưng không có tư cách khiến ma đạo thượng cổ như chúng ta hợp tác, thậm chí là thâu tóm họ.
Nói thế này, mạch thượng cổ chúng ta tìm được người đứng đầu, người đó là ai thì lão già này không thể nói được, lần này phụng mệnh chủ nhân đến gặp Thiên Tôn là để nói đại quân tu sĩ ma đạo đã đến núi Thiên Nhai.
Chủ nhân sai lão phu đến báo cho Thiên Tôn vị trí núi Thiên Nhai, nếu Thiên Môn muốn tự tìm nơi nay cũng cần tốn chút thời gian.”
Vừa nói, Tạ Linh Vận vừa đặt một ngọc giản trước mặt Dương Bách Xuyên, ý nói bên trong là địa đồ tọa độ núi Thiên Nhai.
Dương Bách Xuyên nhìn Tạ Linh Vận cười nói: “Ta không uống say chứ? Cùng là ma đạo, ông hoặc nói chủ nhân sau lưng ông lại bán vị trí tu sĩ ma đạo tập hợp cho ta? Không đoán sai, người mà các ngươi bán là Cơ Vô Tâm thì đúng hơn.”
Tạ Linh Vận cầm bình rượu uống một hơi, rồi cười nói: “Những gì có thể nói thì lão phu đã nói, chuyện không thể nói, dù Thiên Tôn có kề đao lên cổ thì lão phu cũng không sợ.
Ngoài ra lão phu có thể hỏi Thiên Tôn một vấn đề không? Thiên Tôn hiểu thế nào là ma đạo?”
Dương Bách Xuyên không nói gì, chỉ nhìn Tạ Linh Vận, lúc này hắn thật sự không biết lão ma đầu này đang tính kế gì.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất