Dương Bách Xuyên biết Lã Xuân Thu nghĩ gì, nói trắng ra là ích kỷ. Nhưng cũng khó trách, lão ta bị kẹt ở đây hàng vạn năm, giờ cuối cùng thấp thoáng thấy hi vọng thoát ra, nghĩ thế cũng là lẽ thường.
Nhưng bảo hắn vì ra ngoài mà giết Kỳ Lân và Ngọa Ngưu thì hắn làm không nổi.
Vả lại, hắn cũng không tin không còn con đường thứ hai.
Ví dụ như luyện hóa bia Chủ Thần!
Tất nhiên có lẽ điều này vô cùng khó, nhưng không thử thì sao biết được?
Bị Dương Bách Xuyên quát câm miệng, Lã Xuân Thu giận run người. Từ bao giờ lão ta lại bị một vãn bối quát thẳng mặt như thế?
"Ngươi…" Lã Xuân Thu đã nổi sát ý.
Nhưng lão ta đành cố nén lại.
Bởi vì Dương Tinh Phó đang nhìn lão ta bằng ánh mắt đầy sát khí.
Thôi được, hai cha con các ngươi lợi hại, chọc không nổi.
Với Dương Bách Xuyên, Lã Xuân Thu chỉ cảm nhận được tu vi của hắn cỡ Thiên Tôn, chứ chưa thực sự thấy bản lĩnh thật của hắn. Còn cảnh đối phó Kỳ Lân và Ngọa Ngưu vừa rồi, lão ta biết đó là vì hai vị kia đều chỉ còn nguyên thần thuần túy nên mới chịu thiệt.
Nhưng Lã Xuân Thu thì khác, lão ta vẫn có thân thể, thần khí trong tay Dương Bách Xuyên chưa chắc uy hiếp được lão ta.
Trong mắt lão ta, thực lực của Dương Bách Xuyên còn chưa bằng Dương Tinh Phó.
Riêng Dương Tinh Phó thì khác hẳn. Tiểu tử này vào Thần Mộ Viên ba tháng trước, là một đại ma đầu chân chính, lại còn là Thần Ma chuyển tu, thủ đoạn vô cùng quỷ dị.
Đối đầu với hạng Thần Ma chuyển tu như Dương Tinh Phó, lão ta vẫn rất kiêng kị.
Đen đủi thay, ai ngờ Dương Tinh Phó lại là con của Dương Bách Xuyên. Thế nên, vừa bị Dương Tinh Phó liếc nhìn với ánh mắt đầy sát khí, Lã Xuân Thu lập tức rút lui.
Hai cha con này mà cùng xúm lại đập lão ta, chắc chắn lão ta bị hành ra bã.
Nhịn một chút cho êm chuyện, lùi một bước cho yên thân.
Thấy Lã Xuân Thu mất tự nhiên, Dương Bách Xuyên cũng không châm chọc nữa. Với lão già này, sâu trong lòng hắn vẫn có phần tôn trọng.
Vì sao?
Vì lão ta từng là người bảo hộ của Địa Cầu. Tuy mục đích Lã Xuân Thu ở Địa Cầu là để tìm Thần Mộ Viên, nhưng suy cho cùng lão ta vẫn làm tròn hai chữ "bảo hộ".
Là người Địa Cầu, Dương Bách Xuyên rất kính trọng lão ta, dẫu Lã Xuân Thu có thật sự đối địch với hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không làm quá tay.
Dù vậy, điều cần nói, hắn vẫn phải nói rõ một câu.
Nhìn Lã Xuân Thu, Dương Bách Xuyên nói: "Kỳ Lân tiền bối năm xưa có ân với ta. Dù ngươi nói gì, ta cũng sẽ không ra tay với họ. Đạo của ta là đạo lấy tình nghĩa làm gốc.”
Bên kia, Kỳ Lân và Ngọa Ngưu cũng nghe thấy những gì Dương Bách Xuyên nói.
Hai huynh đệ nhìn nhau, đều thấy ý cười trong mắt đối phương.
Ngọa Ngưu khẽ nói: "Đại ca, ta nhớ năm xưa huynh từng bảo thằng nhóc này là kẻ có khí vận lớn. Nhưng sao bia Chủ Thần lại không có phản ứng gì?"
Ánh mắt Kỳ Lân thoáng lóe lên: "Thôi thôi, có những việc hôm nay cũng nên do chúng ta làm. Từ khi Thần Mộ Viên hình thành đến nay, tu sĩ bước vào nhiều không đếm xuể, vậy mà trước thử thách, giữa vô tận năm tháng bị giam cầm, hầu như không ai lựa chọn không giết chúng ta để qua ải, Dương Bách Xuyên coi như ngoại lệ. Ngươi thấy hắn thế nào?"
Ngọa Ngưu nghĩ ngợi rồi nói: "Nói đi cũng phải nói lại, thằng nhóc này cũng không tệ. Hắn là người sinh ra và lớn lên ở thế giới này, đúng như những gì vừa nói, hắn rất coi trọng tình nghĩa. Thật sự suốt bao năm qua, hắn là người đầu tiên nói sẽ không giết chúng ta."
"Đã vậy, chúng ta sẽ thử hắn thêm lần nữa. Tâm nguyện ban đầu của chủ nhân là tìm một người đáng tin, chứ không nhất thiết phải được bia Chủ Thần công nhận. Rốt cuộc bia Chủ Thần chân chính là thế nào, ai mà biết được.
Ngay cả chúng ta cũng không rõ, chỉ là một tấm bình phong mà thôi. Cơ duyên nơi đây đã sớm định sẵn, tiếp theo xem thằng nhóc Dương Bách Xuyên có đủ tư cách đó không. Nếu có, trọng trách mà chủ nhân giao cho chúng ta cũng nên kết thúc rồi.”
"Đúng vậy, nên kết thúc thôi. Bị nhốt ở đây, đừng nói người khác, ngay chính chúng ta cũng sắp phát điên. Nói thật với đại ca, nếu được chọn, ta thà hồn phi phách tán còn hơn ở lại đây.
Hồi đó lẽ ra chúng ta đã chết, là chủ nhân dùng pháp lực mới cho chúng ta một cơ hội vào luân hồi, nhưng phải chờ cơ hội ấy quá lâu, thật sự không muốn đợi nữa." Linh hồn Ngọa Ngưu hơi kích động nói.
"Ngươi nghĩ cho kỹ đi. Một khi chúng ta buông bỏ, sẽ thật sự hồn phi phách tán, e rằng ngay cơ hội vào luân hồi cũng không còn." Kỳ Lân hỏi lại.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất