"Được, ta đi thử hắn. Nhưng đại ca này, hỏi câu có lẽ không nên, dù ta có thử hay không, hôm nay huynh cũng sẽ đưa ra quyết định này đúng không? Bởi bên cạnh thằng nhóc có một con Kỳ Lân, tính ra hắn là ân nhân của tộc Kỳ Lân?"
"Ừ, đi đi."
Tạm không nói tới cuộc bàn bạc của Kỳ Lân và Ngọa Ngưu, bên này sau khi chặn họng Lã Xuân Thu, Dương Bách Xuyên đứng trước bia Chủ Thần, bắt đầu nghiên cứu.
Hắn nghĩ, nếu bia Chủ Thần là trung tâm của Thần Mộ Viên thì thử nghĩ cách luyện hóa xem sao. Đến khi ấy, bất kể có cơ duyên hay không, chắc chắn sẽ ra ngoài được.
Vừa rồi hắn đã dò xét một vòng, độ kiên cố của không gian nơi này vượt xa tưởng tượng, còn kiên cố hơn cả giới bích Tiên giới, đừng mơ cưỡng ép phá vỡ không gian giới bích để đi ra ngoài, cũng chẳng có lối thoát nào khác, chỉ còn bia Chủ Thần.
Hắn xem xét trên dưới một lượt, soi kỹ bia Chủ Thần từ đầu đến cuối, nhưng vẫn không có lấy một manh mối nào.
Đúng lúc này, Lã Xuân Thu hơi hả hê nói: “Ta bị nhốt ở đây vạn năm, còn chẳng moi ra nổi manh mối nào thì ngươi cứ mơ đấy. Theo ta thấy, cơ hội duy nhất để ra ngoài là giết Kỳ Lân và Ngọa Ngưu. Chúng là thần thú bảo vệ nơi này, toàn bộ quy tắc không gian Thần Mộ Viên gắn chặt với Kỳ Lân và Ngọa Ngưu. Chỉ khi bọn nó biến mất thì chúng ta mới có cơ may đi ra. Đừng quên con trai ngươi vẫn ở đây. Chẳng lẽ ngươi thật sự cam lòng để con trai ngươi bị giam mãi nơi này?"
"Lã Xuân Thu, ngươi còn lắm mồm nữa, tin không ta luyện hóa ngươi thành một vũng bã nhầy?" Dương Tinh Phó chửi thẳng.
Còn Dương Bách Xuyên thì quay người lại, định dạy Lã Xuân Thu kia một bài học.
Đúng lúc này, linh hồn Ngọa Ngưu bay đến, nói: "Dương Bách Xuyên, tiểu tử Lã Xuân Thu kia nói không sai. Muốn ra ngoài, chỉ có con đường đánh tan nguyên thần của ta và đại ca. Thế nào, đến thử đi?"
"Cút sang một bên đi."
"Ầm!”
Dương Bách Xuyên vung tay, hất văng linh hồn Ngọa Ngưu sang một bên.
Thực ra không đánh trúng, chỉ là tên Ngọa Ngưu ấy kêu thảm cho có.
"Đại ca, xem ra thằng nhóc này đã quyết tâm, đạo tâm kiên định lắm." Ngọa Ngưu bay về bên Kỳ Lân nói.
"Được rồi, chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu." Kỳ Lân nói xong, ánh mắt đặt lên người Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên vẫn đang chăm chú nghiên cứu bia Chủ Thần.
Hoàn toàn không có ý định ra tay với Kỳ Lân và Ngọa Ngưu.
Kỳ Lân hít sâu một hơi, nói: "Dương Bách Xuyên, ngươi nghĩ kỹ chưa? Không giết bọn ta, các ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam ở đây đấy?"
"Tiền bối Kỳ Lân, ngài coi thường Dương Bách Xuyên ta rồi. Ta đi đến hôm nay chẳng dựa vào thiên phú hay thứ gì khác, mà là vì ta coi trọng tình nghĩa, rạch ròi ân oán. Nghé con là huynh đệ của ta, ngài là tổ tiên của Nghé con. Ngài nói xem, nếu vì thoát thân mà ta giết ngài, sau này ta còn mặt mũi nào gặp với Nghé con nữa?
Chẳng lẽ ta lại bảo với nó rằng, ta giết tổ tiên của ngươi nên mới thoát ra được ư? Nếu thật làm thế, đạo tâm của ta sẽ hủy. Còn nữa, ta không tin mình không luyện hóa nổi tấm bia Chủ Thần này." Dương Bách Xuyên mỉm cười nói.
"Đã vậy, bọn ta sẽ giúp ngươi một tay, trợ ngươi luyện hóa bia Chủ Thần này. Nhớ kỹ, bia Chủ Thần rất khó luyện hóa, nhưng trên người ngươi có một chí bảo, nếu ta đoán không lầm thì có lẽ dùng được. Chuyện của bọn ta, đừng nói với hậu bối Kỳ Lân. Mai này nếu ngươi có cơ hội lên Thiên giới, nhớ kỹ có một phần công lao của tộc Kỳ Lân."
Nói xong, Kỳ Lân phát ra tiếng thét dài.
“Gào.”
Ngay sau đó Ngọa Ngưu cũng làm vậy, tiếng gầm vọng khắp không gian.
Lúc này Dương Bách Xuyên hơi ngẩn ra, không hiểu Kỳ Lân có ý gì.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn chấn động, cũng hiểu ra điều gì đó, vội hét lớn: "Hai vị tiền bối, đừng…"
"Ầm!”
Nhưng đã muộn.
Chỉ thấy Kỳ Lân và Ngọa Ngưu chia nhau về hai phía Nam và Bắc, vầng sáng bùng nổ, đồng loạt lao thẳng vào tấm bia Chủ Thần khổng lồ.
Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, cả Kỳ Lân lẫn Ngọa Ngưu đều đốt cháy nguyên thần.
Sau những tiếng nổ long trời, cả hai lao đầu vào tấm bia khổng lồ.
Ngay sau đó, toàn bộ bia Chủ Thần phát ra ánh sáng chói lòa, chiếu rọi khắp không gian Thần Mộ Viên. Tu vi mạnh như Dương Bách Xuyên cũng phải nhắm chặt mắt trước ánh sáng ấy, chói đến mức không sao mở nổi.
Đồng thời, bên tai vang lên giọng Kỳ Lân: "Dương Bách Xuyên, đây là sứ mệnh của bọn ta, cũng là khảo nghiệm của Chủ Thần đại nhân. Ngươi không giết bọn ta thì kết cục của chúng ta vẫn đã định. Muốn mở bia Chủ Thần không thể thiếu bọn ta, nói cách khác, bọn ta chính là chìa khóa của bia Chủ Thần. Bây giờ bia Chủ Thần chân chính mới hiện ra, nên ngươi đừng bận lòng. Nhân cách của ngươi đã vượt qua thử thách của bia Chủ Thần, còn cơ duyên sau này thì phải xem tạo hóa của ngươi…"
Tiếng của Kỳ Lân càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng thì không còn nghe thấy nữa.
Dương Bách Xuyên mở mắt ra, thấy bia Chủ Thần đã biến mất, toàn bộ những tấm bia thủy tinh trong Thần Mộ Viên cũng không còn.
Cả không gian ngập một ánh sáng.
Hàng ngàn quả cầu vàng hiện ra, lớn nhỏ khác nhau, tỏa ra năng lượng khổng lồ đến không tưởng, lơ lửng khắp không gian.
Còn chưa hiểu chuyện gì, Dương Bách Xuyên đã phát hiện hoa văn bình Càn Khôn trên cánh tay trái bắt đầu nóng lên, cũng phát ra ánh sáng giống với ánh sáng trong không gian này.
Khoảnh khắc ấy, dường như hắn hiểu ra điều gì đó, lập tức thúc giục bình Càn Khôn.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất