Chỉ tiếc Đăng Thiên Đài là chuyện viển vông, nghe nói phong ấn này do đích thân thần chủ của Thần tộc bày ra, vậy thì sao chúng ta có thể phá được ~” Lã Xuân Thu cảm thán.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng đáp: “Cũng chưa chắc, chẳng phải sư phụ ta và những người khác đã phá ra một vết nứt sao? Biết đâu chúng ta có thể phá hủy hoặc đánh vỡ, hoặc tương tai sẽ xuất hiện một kẻ tài năng, phá bỏ hoàn toàn Đăng Thiên Đài.”
“Mong là vậy ~” Lã Xuân Thu không cho là đúng.
Dương Bách Xuyên và mấy người khác cũng thấy bực bội, con đường của sinh linh Tiên giới bị Thiên giới hạn chế, dù là họ hay con cháu đời sau cũng vậy, mỗi một đời thiên nhân đều bước lên Đăng Thiên Lộ, tất cả đều phải trải qua một trận gió tanh mưa máu.
Có thể tưởng tượng sự tàn khốc trong đó.
Cảm thấy vận mệnh của mọi người đều bị thiên nhân thao túng, điều này rất khó chịu.
Dương Bách Xuyên vô thức siết chặt tay, miệng không nói, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “Lão tử thử phá hủy cái Đăng Thiên Đài này xem.”
Hắn nghĩ đến một vấn đề, nếu không phá hủy Đăng Thiên Đài này, thì nhiều năm sau, hậu bối Vân Môn của hắn phi thăng lên đây...
Đây là điều hắn không muốn thấy.
Nếu Đăng Thiên Đài này biến mất, đệ tử Vân Môn đời sau, tiên nhân tiên giới chỉ cần tu luyện và cảm ngộ, khi không còn mối đe dọa này, cảm ngộ phi thăng thần giới mới là bình thường, cho dù không cảm ngộ phi thăng thần giới thì đó là vấn đề của bản thân, chứ không phải do áp chế.
Hắn muốn tạo ra một môi trường thuận lợi cho con cháu đời sau, thì phải nghĩ cách hoàn toàn phá hủy Đăng Thiên Đài này.
Có lẽ người khác không làm được thậm chí không có hy vọng, nhưng hắn biết hắn có thể thử, bởi vì hắn có bình Càn Khôn, hơn nữa trước đó bình Càn Khôn còn nuốt chửng Thần Mộ Viên.
Nghe nói Thần Mộ cũng là vật của chủ thần, có được sức mạnh nguyên thần của Thần ma, theo lý mà nói thì hắn có thể tạo ra ba nghìn thần ma.
Từ khi Bình Càn Khôn nuốt chửng Thần Mộ Viên, Dương Bách Xuyên có một cảm giác dường như Bình Càn Khôn và Thần Mộ Viên vốn là một thể, mặc dù trước mắt chưa thấy Bình Càn Khôn có sự thay đổi lớn, nhưng trong cảm nhận của hắn, bình Càn Khôn đã thay đổi.
Có lẽ tới Đăng Thiên Đài vốn là một loại ý trời.
Đây là một loại trực giác của hắn, nhưng linh cảm này rất mạnh, Đăng Thiên Đài có thể bị phá hủy hoàn toàn.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, trong lòng Dương Bách Xuyên đã cảm thấy linh cảm càng lúc càng mãnh liệt. Một giọng nói như mê sảng vang lên trong đầu hắn: Phá hủy Đăng Thiên Đài, khôi phục trật tự bình thường của Thiên giới và Thần giới, thống nhất tam giới...
“Đi thôi, lên Đăng Thiên Đài, khiêu chiến thiên nhân ~”
Lúc này, Lúc Nhĩ gầm một tiếng, giậm mạnh chân rồi nhảy vọt lên, áp sát mặt vào kim tự tháp phẳng như gương.
“Vút vút vút ~”
Từng bóng người nối gót bay lên.
Dương Bách Xuyên bị tiếng của Lục Nhĩ đánh thức, thấy Lục Nhĩ đi đầu, mọi người lần lượt bay lên, hắn cũng sục sôi nhiệt huyết, tự nói: “Lên Đăng Thiên Đài chiến thiên nhân, Lục Nhĩ Mi Hầu đúng là không hổ danh đại ca của Dương Bách Xuyên ta ~”
Dứt lời, hắn là người cuối cùng nhảy vọt lên.
“Ầm ầm ~”
Ngay lúc này, tiếng sấm đầu tiên vang lên.
Đinh tai nhức óc, như sấm rền long trời lở đất, động tĩnh này thật sự không hề nhỏ.
Dương Bách Xuyên nhìn, hắn nhìn thấy một tia sấm sét bổ thẳng lên người Lục Nhĩ Mi Hầu.
“Gào gào ~”
Lục Nhĩ ngửa mặt hét dài, toàn thân phủ đầy phù văn lóe sáng, tung một cú đấm về phía tia chớp trên trời.
“Ầm ~”
Sau sự im lặng, máu vàng rơi xuống từ bầu trời.
Lòng Dương Bách Xuyên thắt lại, hắn thấy cánh tay Lục Nhĩ
Dương Bách Xuyên trong lòng thắt lại, hắn thấy cánh tay Lục Nhĩ đã nhuốm máu, nhưng tốc độ Lục Nhĩ không hề giảm, tiến thẳng lên, khí thế hùng hổ lao lên trời.
“Ầm ầm ầm ~”
Từng đạo thiên lôi xuất hiện, đánh về phía đám người họ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất