“Chết!!!” 

 

Khi chữ “chết” ấy từ miệng Nữ Đế Trì Dao vang lên, không khí lập tức đông cứng, tràn ngập sát khí lạnh lẽo. 

 

Ầm!!! 

 

Ngay sau đó, Nữ Đế Trì Dao vung tay đánh ra một chưởng, thẳng hướng ba vị lão tổ của ba tông môn thái cổ là Ngọc Hư Cung, Thái Ất Cung và Thiên Địa Các. Tiếng nổ long trời lở đất vang dội khắp nơi. 

 

Sức mạnh mà bà ấy bộc phát ra đã vượt khỏi phạm vi Đế Tôn, đạt đến một tầng cảnh giới khủng khiếp hơn nhiều. 

 

“Linh Đế cảnh?” 

 

“Thực lực của Trì Dao đã bước vào Linh Đế cảnh rồi sao? Không thể nào!” 

 

Hạng Côn Luân, Sở Thiên Cùng cùng những người khác đồng loạt biến sắc, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. 

 

Trong nhận thức của tu giả chư thiên vạn giới, Đế Tôn chính là cảnh giới cao nhất. Thế nhưng trên Đế Tôn, thực ra vẫn còn những tầng bậc cao hơn — đó là những cảnh giới chỉ tồn tại trong thời Thái cổ. 

 

Đáng tiếc, đến thời Viễn cổ, cường giả bị đứt đoạn, những người vượt trên Đế Tôn gần như tuyệt tích, nên dần dần không ai còn biết đến các cảnh giới ấy nữa. 

 

Thời Thái cổ, Đế cảnh được chia thành năm tầng: Đại Đế, Linh Đế, Huyền Đế, Cổ Đế và Tổ Đế, mỗi tầng lại chia thành chín tầng. 

 

Còn danh xưng “Đế Tôn” chỉ xuất hiện từ thời Viễn cổ, bởi khi ấy các Đại Đế không thể đột phá lên Linh Đế, nên mới đặt ra cấp bậc này để phân biệt. 

 

Vì thế, cảnh giới trên Đế Tôn chính là Linh Đế! 

 

Năm vị lão tổ của ba tông môn kia đều là cường giả Linh Đế, ít nhất cũng đạt đến Linh Đế ngũ trọng. 

 

Còn Nữ Đế Trì Dao, khí thế mà nàng phát ra rõ ràng đã vượt qua Đế Tôn, nên mọi người mới khẳng định bà ấy đã bước vào Linh Đế cảnh. 

 

Ba vị lão tổ kia vừa cảm nhận được uy áp của bà ấy, sắc mặt liền biến đổi, đồng tử co rút, ánh mắt đầy kinh hãi. 

 

Ầm ầm ầm!!! 

 

Chưa kịp phản ứng, chưởng lực của Trì Dao đã ập xuống, tiếng nổ vang dội khắp Côn Luân giới. 

 

Ba vị Linh Đế cường giả bị lực lượng ấy nuốt trọn. Khi ánh sáng tan đi, thân thể họ đã hóa thành hư vô, ngay cả tro tàn cũng không còn. 

 

Toàn trường chết lặng, ai nấy đều ngây người, tim như ngừng đập. 

 

Hai vị lão tổ còn lại của Sinh Tử Điện và Âm Dương Tông mặt mày tái mét, trong mắt lộ rõ sợ hãi. 

 

Vèo! Vèo! 

 

Không nói một lời, cả hai quay người bỏ chạy, tốc độ nhanh đến cực hạn. 

 

Trì Dao nhìn theo, định đuổi, nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại. 

 

“Đại sư phụ, hai kẻ đó cứ để chúng đi, không cần truy đuổi.” Diệp Phàm thản nhiên nói. 

 

“Ngươi vẫn bình an... hơn nữa, thực lực lại tiến bố đến mức này rồi!” Ngũ sư phụ của Diệp Phàm nhìn Trì Dao, cảm thán lên tiếng. 

 

“Ngươi cũng không tệ. Những ngày ta vắng mặt, cảm ơn các ngươi đã thay ta chăm sóc Tiểu Phàm.” Trì Dao lạnh giọng đáp. 

 

“Chúng ta chẳng giúp gì hắn đâu, tất cả đều nhờ vào chính hắn thôi.” Ngũ sư phụ lắc đầu. 

 

“Đại sư phụ, mười người kia chính là những kẻ năm đó liên thủ trấn áp người phải không?” Diệp Phàm chỉ vào Hạng Côn Luân và chín người còn lại, nói. 

eyJpdiI6ImtRQjZGN1JoSzBsOFJ2NzVndm9zdnc9PSIsInZhbHVlIjoiMitWeGNxQTJuXC9FOGN1N3Y1QjdybDhpNXVkTFwvclJxbDRuWnpncmRJYzdaNkNUQ0diN0VqZFNWdFQydTBzQmR1IiwibWFjIjoiY2IyYWM3NDBkMTVhNGNmMzlkNzA0ZTY2YTVhZTI3MzNjMWIyMzk5MWRiMGU1OGExNWMxNzZiNjE2YmJjZmQzZiJ9
eyJpdiI6InhORnNQa3RzN3lKR0c1WjNibWJZcXc9PSIsInZhbHVlIjoiSUpsdjh5TWRiMk5xekxVeEdtWjRsc21jXC9BcVpkaVR0WHhWYlwvR2RWZEc2NHpVbW1qT1p1SStnK1QyR1RTQ1VSMFo4ZzRpQVpcL2sxVkh2RTdSbkVcL0FZalwvQzUxV3EyR0t4QVBPUDBpRkZJYjhkK2VscHprdEE2a1JmSFwvUGRjSWVFXC9FdkJzTFdlT0VpbTVlYVcycGdONHMyYWxWMlIybVwvbUNha0l2ZStcL2x0b052Q1BOQ3BlNXlBeG5Id3A0VWdWRG1sSnBzVCtDVE9IRmJ4S2RyWUhcL3c9PSIsIm1hYyI6ImM1MTRmNWNlNzVkNjk1MzMwZGM4OWEwOTZiOTU5YmE2YzE1MmU0ODAwYWMzZGY2NWE0ODVmNGVjYTdjMDJhODMifQ==

Giờ đây, đối mặt với ánh nhìn ấy, đám người kia đã không còn chút kiêu ngạo nào như trước, chỉ còn lại nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy.

Ads
';
Advertisement
x