Đường Quỳnh đang hôn mê được xoay người lại, nằm sấp trên cáng.
Bốn cô gái áo xanh do dự, ngẩng đầu nhìn Đường Trấn Quốc.
Đường Trấn Quốc không lên tiếng, nên chẳng ai dám tự ý cởi áo của Đường Quỳnh.
Lúc này, Diệp Thiên Tứ mở miệng:
“Nếu tôi đoán không nhầm, tối qua cô ấy đã giao đấu với người ta, bị thương nặng nên hôn mê.”
Đường Trấn Quốc nheo mắt, kinh ngạc:
“Quả thật là vậy. Cậu cũng nhìn ra được sao?”
Diệp Thiên Tứ thản nhiên nói:
“Cho nên bề ngoài nhìn thì giống như cô ấy bị đánh trọng thương, nhưng thực tế không phải. Nếu tôi đoán đúng, sau lưng cô ấy có năm nốt sưng đỏ. Chính chúng mới là thủ phạm khiến cô ấy hôn mê không tỉnh.”
Đường Trấn Quốc lúc này mới phất tay.
Bốn cô gái áo xanh chậm rãi vén áo sau lưng Đường Quỳnh.
Tấm lưng trắng như tuyết dần lộ ra, theo đó hiện lên nốt đỏ thứ nhất!
Rồi cái thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm!
Không nhiều cũng chẳng ít – đúng năm nốt đỏ to bằng hạt đậu, nổi bật trên làn da trắng muốt, trông rợn người.
Cảnh tượng này không khác chút nào so với lời Diệp Thiên Tứ nói!
Đường Trấn Quốc trừng to mắt, ánh nhìn về phía Diệp Thiên Tứ đã thay đổi.
Diệp Thiên Tứ hỏi:
“Thứ tôi cần, máu gà và tre vót đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi!”
Hai cô gái bưng tới một bát máu gà tươi và một thanh tre được vót nhọn.
Diệp Thiên Tứ nhúng thanh tre vào máu gà, sau đó lấy từ trong ngực ra một tờ bùa.
Không thấy anh châm lửa, chỉ tiện tay vung một cái, lá bùa bỗng “phừng” lên cháy ngùn ngụt!
Ngọn lửa xanh lập lòe bắt mắt.
Lá bùa nhanh chóng cháy thành tro, được Diệp Thiên Tứ hòa vào bát máu gà.
Máu gà trở nên đặc sệt, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Diệp Thiên Tứ cầm thanh tre dính máu gà, lần lượt chích vào năm nốt đỏ kia.
Chỉ trong vài hơi thở, các nốt đỏ bắt đầu biến đổi:
Chúng phồng to!
Căng mọng!
Vùng da xung quanh cũng nhấp nhô như thể có thứ gì bên trong đang ngọ nguậy.
“Cái gì vậy? Chẳng lẽ dưới da có thứ gì sống sao? Ghê quá!” một cô gái hốt hoảng kêu lên.
“Bốp!”
Nốt đỏ thứ nhất phồng to bằng quả nho rồi nổ tung, dịch mủ hôi hám lẫn máu đen chảy ra, loang lổ khắp tấm lưng trắng muốt.
Rồi nốt thứ hai, thứ ba… lần lượt nổ theo.
Năm nốt đỏ vỡ ra, tuôn dịch mủ, đồng thời từ trong đó chui ra năm con sâu màu đen!
Chúng to hơn ruồi một chút, nhìn vừa ghê rợn vừa buồn nôn.
Cảnh tượng ấy khiến Đường Trấn Quốc cùng các cô gái rợn tóc gáy.
Năm con trùng vừa ló ra liền nhận thấy nguy hiểm, vội vàng tìm cách chui ngược lại vào cơ thể Đường Quỳnh.
“Vút!”
Diệp Thiên Tứ búng tay, năm luồng khí vô hình đánh bật chúng khỏi lưng Đường Quỳnh, cuốn thẳng vào bát máu gà.
“Chít chít!”
Âm thanh the thé, rợn người vang lên, giống như kim loại cọ vào kính, khiến ai nghe cũng gai cả người.
Chỉ chốc lát, năm con sạu quái dị bị máu gà hòa tan, tan biến không còn.
Diệp Thiên Tứ không dừng tay, tiếp tục cẩn thận xử lý các vết thương trên lưng Đường Quỳnh:nặn sạch mủ, cắt bỏ phần thịt thối rữa, rồi lần lượt băng bó lại.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú của anh, Đường Trấn Quốc khẽ gật đầu.
Xong xuôi, Diệp Thiên Tứ bình thản kéo áo che lại cho Đường Quỳnh.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất