Anh nói: 

 

“Cháu gái ông không phải bị thương, mà là trúng độc trùng Miêu Cương, gọi là Ngũ Trùng Đoạt Hồn Cổ. Người trúng loại cổ này, dù có uống bao nhiêu linh đan diệu dược cũng sẽ hôn mê mãi không tỉnh. 

 

Dương Minh chỉ biết sơ, không hiểu tận gốc, nên mới dùng thuốc thang điều trị – chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. 

 

May mà cháu gái ông từ nhỏ đã luyện võ, nền tảng cơ thể tốt, nếu không thì vừa rồi đã mất mạng rồi.” 

 

Đường Trấn Quốc sững sờ: 

 

“Cháu gái tôi từ nhỏ luyện võ, chuyện này cậu cũng nhìn ra được sao? Tiểu tiên sinh, cậu đúng là thần y! 

 

Xin hỏi đại danh của cậu là gì? Đường Trấn Quốc ta nhất định sẽ trọng thưởng!” 

 

Diệp Thiên Tứ khẽ cười: 

 

“Thầy thuốc cứu người vốn không cầu báo đáp. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ông không cần để trong lòng.” 

 

Nói xong, anh liền quay người đi ra ngoài, tập tễnh bước đi. 

 

Đường Trấn Quốc vội vàng đuổi theo: 

 

“Tiểu tiên sinh, xin hãy dừng bước!” 

 

Đường Anh đang bực dọc ở hành lang, bỗng thấy Diệp Thiên Tứ đi ra, ông nội lại theo sau. 

 

Hắn trừng mắt, quát lớn: 

 

“Tao biết ngay là mày không chữa khỏi cho chị tao! Còn muốn chạy trốn à? Nằm xuống cho tao!” 

 

Hắn dậm mạnh chân, cả người lao vút lên như hổ xuống núi, đấm thẳng vào vai Diệp Thiên Tứ! 

 

“Đường Anh! Không được hỗn xược!” Đường Trấn Quốc hét lớn. 

 

Nhưng đã quá muộn, nắm đấm của Đường Anh đã ập xuống. 

 

Đường Trấn Quốc thở dài: 

 

“Xong rồi… Tiểu tiên sinh thể nào cũng bị thương. Lại phải bồi thường nữa rồi.” 

 

Ông hiểu rõ sức mạnh của cháu trai mình. Đường Anh từ nhỏ đã luyện võ, tuy không bằng Đường Quỳnh nhưng cũng là cao thủ Hoàng bảng. Với một người bình thường như Diệp Thiên Tứ, hắn có thể 1 chọi 10 cũng chẳng thành vấn đề. 

 

Đối mặt cú đấm dữ dội, Diệp Thiên Tứ vẫn bình thản, chậm rãi đưa tay ra. 

 

“Chụp!” 

 

Nắm đấm cuồng bạo của Đường Anh bị anh nhẹ nhàng nắm gọn. 

 

Giống như đoàn tàu đang lao vùn vụt bỗng đâm sầm vào ngọn núi. 

 

Dừng lại ngay tức khắc, không tiến thêm được chút nào! 

 

Đường Anh cố rút tay ra, mặt đỏ bừng nhưng không tài nào thoát nổi. 

 

“Mau buông ra cho tao!” hắn gào lên. 

 

Diệp Thiên Tứ không đổi sắc, hơi dùng lực ép xuống. 

 

Đường Anh đau tới mức mặt mày méo xệch, nhưng vẫn cắn răng không kêu. 

 

Cơ thể hắn ngả ngửa, cuối cùng bị ép phải quỳ rạp xuống đất. 

 

“Bịch!” 

 

Hai đầu gối của Đường Anh quỳ mạnh xuống nền. 

 

Đường Trấn Quốc trợn mắt kinh ngạc. Ông không ngờ Diệp Thiên Tứ trông tầm thường vậy mà lại có bản lĩnh ghê gớm như thế, đến mức cháu trai ông hoàn toàn không chống đỡ nổi! 

 

“Tên kia! Mày dám bắt tao quỳ? Mày chán sống rồi! Mau thả tao ra!” Đường Anh giận dữ gào lên. 

 

Đường Trấn Quốc đang định bước tới hòa giải, thì bỗng thấy chiếc nhẫn đen trắng trên tay Diệp Thiên Tứ. 

 

Ánh mắt ông lập tức chấn động, thần sắc thay đổi hẳn. 

 

Ông nghiêm giọng: 

 

“Tiểu tiên sinh, tứ hải thăng minh nguyệt!” 

 

Đồng thời ông làm một thủ thế kỳ lạ. 

 

Diệp Thiên Tứ khẽ nhướng mày: 

 

“Bát tướng chiếu thiên môn.” 

 

Bàn tay trái anh lập tức kết một Ngũ Lôi Quyết. 

 

“Thiên Môn Ngũ Lôi Quyết!” 

 

“Nhẫn của môn chủ Thiên Môn!” 

 

“Cậu…” 

 

Đường Trấn Quốc kinh hãi thốt lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Tứ. Sau đó ông bước lên một bước, đột ngột quỳ một gối xuống đất. 

 

“Bịch!” 

 

Nhân vật lừng lẫy cả đất Thục, chỉ cần dậm chân cũng khiến thành trì run rẩy – lại đang cung kính quỳ trước mặt Diệp Thiên Tứ! 

eyJpdiI6InA3KzVucmh5K1RBa0s1R2lZTkR4eGc9PSIsInZhbHVlIjoiOGlMWmRTa3ZqZHM4MW8wTmJcL29BKzRQSFwvUVROYWQ2WlU5aWcxbjNRVWRPdmp3QkFHVUV1ZFg5RVl0blBXYmp6IiwibWFjIjoiYjk4YTRhYTNiMTBjOGUxODdmNzM5MzY1ZDkwZDA0Zjg0MTFjNzYyN2NhOTM3NzgwYjIyMTViMzk0NTg2NzA3NiJ9
eyJpdiI6IkZDcHZvTHZXOWpFckZcL1wvNG5YcWZQUT09IiwidmFsdWUiOiJrczlkV1ZcL1wvUDFLSFhSeVJVTnhWeWFpdU1lbTloVWdTemMzdTNRODJxTjdIWWt3Tmh2cmlqZm1MVnh5aXQxZlhRanhmOTkyOXdORWpaejBxN2tYUkdWbmEwaElJUlZSdE95b1RNNTFuenB2Y0FZOWhoQlBieTViNktseXNKeU4zdWV5blRzVWJcLzVTOEZuQ1RDcDRIdDNIMGtPSTZZekRDRXpjcmttSG12VW89IiwibWFjIjoiZGM5MzIxZTM5ZmYxMTdiMGEzY2ZmNjAwYmE3Y2ZmOTRjYTg0NzdkZWQ3NzA1YThlY2MwY2FjNTEzNzU2NjM4MSJ9

“Đường Trấn Quốc, chẳng lẽ Đường gia các ngươi chính là một trong Thiên Môn Bát Tướng?”

Ads
';
Advertisement
x